Sau khi xe 390
đi khỏi Tráng vội tổ chức đưa Thành và Phong đi quân y, “cũng may có một số anh
em công binh đi cùng chứ nếu không chẳng biết trông cậy vào ai” Tráng thầm
nghĩ, xong xuôi Tráng bảo Thanh:
- Nghiên cứu
xem có khắc phục được không?
Sau cơn choáng
lúc đầu giờ Thanh đã tỉnh hẳn, cậu ta chui xuống gầm xe quan sát và phát hiện
ra hai cái hố. Thì ra đây là hai quả mìn chôn khá gần nhau, khi xích xe đè lên
quả này nổ đã kích nổ cả quả thứ hai ở giữa bụng xe nên mới bẻ gãy khóa cửa an
toàn được. Thanh chui vào xe ấn nút khởi động. Thấy động cơ vẫn làm việc cậu phấn
khởi lắm và bảo Tráng:
- Bây giờ ta nối
xích qua bánh chịu nặng thứ nhất là vẫn có thể chạy được!
- Thế thì làm
đi!- Tráng nhanh nhảu.
Hai anh em cởi
trần ra cắt xích, nối xích mất gần một tiếng thì xong. Băng xích bên trái không
có bánh dẫn hướng trông thật buồn cười, “y như thằng cụt chân”, Thanh nghĩ bụng.
Xoa hai bàn tay lấm lem dầu mỡ vào nhau, Tráng bảo:
- Tiến lên, lùi
lại một tý xem có điều khiển được không?
Thanh nổ máy, vào
số, cậu tiến lên độ ba mét thì dừng lại gật gật đầu ra ý tốt. Tráng cũng gật đầu
rồi xoè bàn tay ra đẩy về phía sau. Thanh gài số lùi, thả ly hợp, cậu kéo cần
lái thử xem xe có chuyển hướng theo không, cái đầu cậu ta vẫn gật gà gật gù ra
chiều đắc ý lắm. Bỗng “ầm” một tiếng, một đụn khói từ phía sau xe bốc lên trùm
kín chiếc xe, hơi thuốc nổ đẩy Tráng nằm ngã ngửa “tênh hênh” xuống mặt đường.
Lái xe Thanh mặt tái mét, cậu không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nữa.
Đến lúc khói đã
tan, hai anh em cũng đã trấn tĩnh được mới dám lò mò ra phía sau quan sát: cả
cái bánh chủ động và gần chục miếng xích đã bị quẳng đi đâu mất. Ngay chỗ đó là
một cái hố toang hoác đang ngún khói. Thủ phạm gây ra tiếng nổ và làm bay bánh
chủ động của xe là quả mìn thứ ba. Ngồi phịch xuống mặt đường đầy bụi Tráng
ngao ngán than:
- Đúng là số ăn mày! Ba xe kia nó đi trước có sao đâu, đến
xe mình thì lại bị. Đã thế lại bị những ba quả thì còn gì là xe nữa?
Chỗ trú quân tạm thời của đại đội Bốn nằm ngay cạnh đường
14, chỗ này chẳng có cây cối gì mà chỉ nhiều cây dứa dại. Nhiệm vụ của đại đội
là thường xuyên sẵn sàng chiến đấu, khi công binh báo gỡ xong mìn là lập tức
lên đường. Sau một đêm thức trắng hành quân và một buổi sáng chiến đấu căng thẳng
nên khi về đến vị trí tập kết tên nào tên ấy nhai vội thanh lương khô rồi lăn
ra ngủ.
Chiều xuống, khi cái mắt đã được bù đắp đẫy đà thì đến lượt
cái bụng kêu gào đòi quyền lợi. Thận bảo Trị:
- Còn có bốn xe thôi, cậu tổ chức nấu ăn chung cho cả đại
đội đi!
Trị về gọi Hợp, Trực:
- Hai cậu nổi lửa nấu cơm chung cho cả đại đội, tớ với Hạnh
đi kiếm tý rau.
Bụng đang cồn cào đói nên được lời như cởi tấm lòng, hai
tên hào hứng bắt tay vào việc. Gạo, thịt hộp thì có rồi nhưng đi qua cả bốn xe
vẫn không bói đâu ra cái nồi nào. Nguyên nhân là vì sáng nay lúc vội vã dỡ cố định,
mạnh cái gì quăng cái nấy nên chẳng xe nào mang nồi, xoong theo cả. Thế mà từ
đây về đến đó phải năm sáu cây chứ ít gì. Đang bí rì rì thì Hùng có sáng kiến:
- Lấy thùng lương khô mà nấu!
Hai cái thùng lương khô được đem ra, hai cái bếp dã chiến
được nhóm lên. Đang mùa khô củi vừa nhóm đã cháy đùng đùng, lát sau nước đã sôi
sùng sục. Trực gọi tất cả các xe đem bi đông đến lấy nước sau đó một thùng nấu
canh, một thùng nấu cơm. Bốn hộp thịt kho cũng được cậu vùi vào than để nướng.
Một lúc sau Trực hồ hởi gọi mọi người đến ăn cơm.
Nồi canh lõng bõng vài ngọn tàu bay nhưng nhiều thịt hộp
và mỳ chính nên cũng tạm được, Chỉnh múc cho đại đội trưởng Thận và chính trị
viên Toàn mỗi người một bát. Cả hai xì xụp húp và gật gù khen ngon, cậu ta cười:
- Bây giờ thì mầm
đá cũng ngon chứ nói gì đến canh rau tàu bay, thịt hộp!
Nhưng đến lúc mở nắp thùng cơm ra thì ai cũng nhăn mặt: một
mùi khê nồng nặc bốc ra, lớp cơm trên cùng cũng ám khói vàng ươm, bới sâu xuống
một chút thì thấy cả thùng cơm đã cháy đen cháy đỏ và mùi khê càng đậm đặc hơn.
Không ai bảo ai đều cầm bát canh vừa đi vừa húp rồi lảng tất. Giữa lúc đánh
nhau thế này bố thằng nào dám ăn cơm khê! Thấy mọi người bỏ đi hết Chỉnh bảo
Hùng:
- Sống chết có số chứ đâu phải vì cơm khê! Mày dám ăn
không?
- Sợ đếch gì! Ăn chứ!- Hùng bất cần.
Thế là hai đứa ngồi bới cơm đánh chén ngon lành. Còn tất
cả đại đội lại trệu trạo lương khô với nước lã.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài, mới có một ngày mà tưởng
như hàng tháng. Phía trước cánh công binh vẫn cần mẫn dò từng mét đường. Quả thật
không thể chủ quan được. Mìn chôn đã lâu, sau một mùa mưa bị đất đá vùi lấp nên
rất khó phát hiện. Mà cũng chẳng hiểu thế nào nữa. Cứ xem như cái đại đội này
cùng chạy trên con đường độc đạo ấy mà ba xe chạy trước thì không sao, đến xe
thứ tư thì bị mà bị những ba quả.
Mãi đến quá nửa đêm 24 thì thông đường. Đại đội Bốn được
lệnh xuất phát, mỗi xe chở theo bốn, năm chiến sĩ bộ binh của trung đoàn 9 sư
đoàn 324.
Đêm giữa tháng, ánh trăng mờ ảo nhưng cũng đủ soi tỏ đường
cơ động và quang cảnh tĩnh mịch xung quanh. Có thể nói đây là một nhiệm vụ khá
khó khăn bởi tiến công mà không hề được trinh sát trước. Không biết được phía
trước mình có bao nhiêu địch và tất nhiên là không biết những ẩn họa gì đang chờ
đợi mình. Vì vậy Thận chỉ huy đại đội hành tiến một cách rất thận trọng, anh
luôn nhắc nhở các xe phải luôn sẵn sàng chiến đấu cao: tất cả pháo súng đạn đã
lên nòng, tất cả thành viên phải ở đúng vị trí.
Gần sáng toàn đại đội đã đến La Sơn, đây chính là điểm
giao nhau giữa đường 14 với quốc lộ Một nằm ở Nam thành phố Huế chừng hai mươi
cây số. Ở đây theo thông báo của trên có một tiểu khu quân sự của địch. Thận
cho đội hình tạm dừng để tìm hiểu tình hình. Trong ánh sáng của buổi ban mai đã
nhìn thấy lá cờ ba sọc trên đỉnh một tháp canh cao nhất đang phất phơ bay. Còn
lại là một sự tĩnh lặng tưởng như tuyệt đối. Không một bóng người, không một tiếng
gà gáy, chó sủa… Đúng là một thứ im lặng đáng sợ.
Thận mở cửa xe trao đổi với người chỉ huy bộ binh. Cả hai
thống nhất nhận định có thể địch đã rút chạy, khả năng chúng nằm im phục kích rất
ít xảy ra. Vì vậy anh quyết định sẽ dùng tốc độ cao xung phong để buộc địch bộc
lộ lực lượng. Nhấn công tắc phát anh nói từng tiếng một:
- 86 gọi 40! Chú ý nhận điện! Thành đội hình hàng dọc
xung phong với tốc độ cao. Thứ tự xung phong 81, 80, 86, 90. Khi điều kiện địa
hình cho phép nhanh chóng triển khai thành đội hình hàng ngang. Tất cả các vị
trí tăng cường quan sát phát hiện được mục tiêu thì tiêu diệt ngay và báo cáo
cho 86! Nhận đủ trả lời?
Khi các xe đã báo cáo nhận đủ Thận dõng dạc:
- 86 gọi 40! Xuất
kích!
Trong xe 381.
Tranh thủ lúc tạm dừng lái xe Hùng đã gà gật được một tý, cậu ta chợt bừng tỉnh
vì tiếng Trị oang oang:
- Tất cả chú ý!
Bây giờ chúng ta sẽ xung phong, xe mình đi trước. Hùng nhớ dùng tốc độ cao. Các
vị trí khác tăng cường quan sát, sẵn sàng nổ súng. Nổ máy!
Hùng ấn nút khởi động, tiếng động cơ gầm lên,
cậu cho xe mình lách qua một bên vượt lên trước rồi lên số ba chạy với chân dầu
vừa phải. Trị dán mắt vào kính trưởng xe: phía trước vẫn là sự im lìm đến tuyệt
đối. Liếc qua kính mặt bằng về phía sau Trị thấy cái 380 đang theo anh rất sát,
nòng pháo của nó đánh thấp lừ lừ rê qua phải qua trái đầy đe dọa. Thấy vững tâm
hơn Trị hô:
- Tăng tốc độ!
Hùng nhấn sâu
chân ga. Chiếc xe chồm lên lao tới cực kỳ hung hãn. Cái tháp canh có lá cờ ba sọc
đã rất gần mà vẫn không thấy bất cứ một biểu hiện gì. Liếc sang hai bên Trị thấy
xe 380 và 386 đã tăng tốc lên ngang với xe mình hình thành đội hình hàng ngang.
Phía trước đã thấp thoáng những mái nhà, rặng tre. Ngay đằng sau rặng tre hình
như là một con đường lớn. Trị thoáng nghĩ: “chẳng lẽ đã đến quốc lộ Một”.
Đúng là quốc lộ Một! Bốn chiếc xe tăng vừa tiếp cận con
đường nhựa thênh thang lập tức quẹo trái hướng về phía Bắc thành đội hình zíc-zắc.
Ngay phía trước là cái lô cốt trên đó có tháp canh treo lá cờ ba sọc, những lỗ
châu mai đen ngòm đầy bí ẩn nhưng vẫn không một động tĩnh nào. Tất cả nhà dân
hai bên đường đều đóng chặt cửa, ngoài đường tịnh không một bóng người. Thận
cho đại đội dừng lại, bộ binh trên các xe tản ra hai bên đường lùng sục nhưng
không thấy gì. Một tốp chiến sĩ bộ binh áp sát cái lô cốt, họ thận trọng đến gần
rồi mất hút vào bên trong. Một thoáng sau đã thấy ba bốn bóng người trên nóc lô
cốt, một anh trèo lên gỡ lá cờ ba sọc xuống và treo vào đó lá cờ giải phóng. Trời
đã sáng hẳn.
Thận gọi người chỉ huy bộ binh và các cán bộ lại hội ý,
anh nói:
- Như vậy là địch đã rút chạy hết và dân cũng đi sơ tán cả
rồi. Từ đây về Huế chỉ còn khoảng hai mươi cây số nhưng tình hình ra sao ta
cũng chưa nắm được. Vì vậy vẫn phải thận trọng và sẵn sàng chiến đấu cao. Bây
giờ cho bộ đội nghỉ tranh thủ ăn sáng, ba mươi phút nữa ta sẽ xuất phát. Các
anh có ý kiến gì không?- Không thấy ai nói gì Thận tiếp- Lát nữa ta vẫn giữ
nguyên đội hình như sáng nay nhưng chạy tốc độ vừa phải thôi, nhắc nhở anh em hết
sức cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu cao!
Không ai có ý kiến gì khác, tất cả về xe giở lương khô ra
nhấm nháp. Lại phải chi viện lương khô cho phân đội bộ binh vì họ chẳng có gì
ngoài súng đạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét