Ngay từ lúc cán bộ đi hội ý Trang đã mở cửa lái xe và
nâng ghế lên cao ngồi trầm ngâm ngắm con đường thênh thang trước mặt. Thế là chỉ
còn hai mươi cây số nữa là đến Huế, cái thành phố xinh đẹp, mộng mơ mà cậu đã
được biết đến nhiều qua sách báo, cái thành phố mà hơn hai năm nay luôn luôn là
mục tiêu của đơn vị cậu. Nửa năm trời nằm ở đường 12, hai năm trời nằm ở A Lưới
lúc nào cũng mong một ngày đến Huế nay đã sắp thành hiện thực. Một cảm xúc lâng
lâng khó tả trào lên trong lòng Trang làm cậu chẳng muốn ăn. Trang co mình nhảy
một phát xuống mặt đường và đi đi lại lại mấy bước như muốn kiểm tra xem đó có
phải là sự thật không?.
Chắc cũng cùng cảm nghĩ như Trang nên hầu như tất cả anh
em trong đại đội chỉ ăn qua loa thanh lương khô rồi kéo nhau xuống tụ tập dưới
lòng đường. Đã mấy năm rồi mới lại nhìn thấy một con đường nhựa trong lòng ai
cũng thấy có cái gì đó thật là khó tả.
Đã hết giờ nghỉ giải lao, Thận đứng hẳn lên trên nóc tháp
pháo vẫy tay:
- Tất cả lên xe! Chuẩn bị xuất phát!
Đợi tất cả đã vào xe đóng cửa Thận quay sang người chỉ
huy bộ binh:
- Các anh đã đủ chưa?- Thấy người chỉ huy bộ binh gật đầu
anh nhấn công tắc ngực về phát hô- Giữ nguyên đội hình, xuất phát!
Suốt mấy năm trời quanh quẩn nơi rừng núi nay được xuống
đồng bằng, lại được chạy trên một con đường trải nhựa rộng thênh thang nên cánh
lái xe cứ nhấn ga thoải mái. Bốn chiếc xe tăng như bốn con mãnh hổ xổng chuồng
lao băng băng về phía thành Huế, bốn nòng pháo hạ thấp gườm gườm sẵn sàng nhả đạn
vào bất cứ mục tiêu nào có dấu hiệu bất thường. Nhưng vẫn không có gì khác lạ xảy
ra, có chăng là trên đường la liệt quân phục các sắc lính và súng ống vứt bừa
bãi.
Gần một tiếng sau đã đến Phú Bài, Thận lệnh cho các xe giảm
tốc độ và tăng cường cảnh giác. Vẫn không khác gì ở La Sơn, vẫn những lô cốt sừng
sững đen ngòm lỗ châu mai nhưng vắng lặng, vẫn những ngôi nhà cửa giả đóng chặt
và không một bóng người.
Bốn cái xe tăng vẫn thận trọng tiến lên. Bỗng xe 381 dừng
cấp tốc, các xe sau nhanh chóng dồn lại. Ngay trước mũi xe 381 là cầu An Nông
đã bị phá sập, một vài thanh gỗ trên mặt cầu còn vương vất khói chứng tỏ nó bị
phá chưa lâu. Trên xe 381 Trị đã chui ra khỏi xe cùng với mấy chiến sĩ bộ binh
đến sát mép cầu nhìn ngó. Thận cũng vội nhảy xuống xe chạy đến sát đầu cầu quan
sát: toàn bộ mặt cầu đã sập xuống lòng sông chỉ còn lại vài thanh gỗ ở hai bên
mố. Con sông này không lớn lắm nhưng nhìn dòng nước trong xanh có thể đoán là
nó tương đối sâu. Thận bảo Trị tháo cần ăn ten trên xe xuống để thăm dò, bốn đốt
ăn ten nối vào chọc xuống vẫn chưa chạm đáy, cả hai lắc đầu bất lực.
Quả thật đây là một tình huống khó khăn. Thông thường khi
sử dụng xe tăng tiến công thường phải có các lực lượng bảo đảm, trong đó có bảo
đảm cơ động đi cùng để sẵn sàng khắc phục những vật chướng ngại tự nhiên cũng
như nhân tạo. Đắng này thì chỉ duy nhất một đại đội xe tăng cùng với gần hai chục
chiến sĩ bộ binh. Thận ngao ngán thở dài.
Hầu như tất cả đại đội đã tụ tập ở sát mép cầu, Trang và
Hỏa đang mò mẫm về hai phía để xem có chỗ nào vòng tránh qua được hay không
nhưng một lúc sau đều bất lực trở về. Ai cũng sốt ruột, mà không sốt ruột sao
được, chỉ còn chục cây số nữa là đến Huế rồi!
Ngồi gục đầu suy nghĩ một lát Thận gọi người chỉ huy bộ
binh lại, anh bảo:
- Ông cho lính của ông lùng sâu vào trong xóm, cố tìm lấy
một vài người dân may ra hỏi xem có chỗ nào vòng tránh được không?
Người chỉ huy bộ binh vừa quay lại chưa kịp ra lệnh gì
thì có hai người mặc bộ bà ba đen, đội mũ tai bèo, vai khoác AK chạy lại. Đoán
chừng Thận là người chỉ huy họ tiến đến trước mặt anh:
- Chúng tôi là bộ đội địa phương, đang mắc truy kích địch.
Biết các đồng chí không qua được cầu nên đến dẫn đường vòng tránh.
Thận mừng húm như vớ được vàng, anh đưa cả hai tay ra bắt
tay hai chiến sĩ bộ đội địa phương. Ngồi ngay trên mặt đường hai chiến sĩ bộ đội
địa phương vạch mấy đường nghuệch ngoạc về đường đi, Thận bồn chồn:
- Thôi không cần vẽ nữa! Các đồng chí cho biết ngay có phải
vòng xa không?
Tay chỉ về dãy núi cao phía Tây anh ta nói:
- Cũng không xa lắm đâu! Bây giờ ta phải đi vào đến sát
chân dãy núi kia, ở đó là nguồn của con sông này nên có thể lội qua được.
- Thế mất độ bao nhiêu thời gian? Thận hỏi dồn.
- Chừng độ tiếng rưỡi, hai tiếng là ra đến quốc lộ Một
thôi mà.
Nhẩm tính nhanh trong đầu, cứ ngồi đây chờ thì không biết
bao giờ mới qua được, Thận quyết định:
- Bây giờ các đồng chí ngồi luôn lên xe tăng để dẫn đường!
Cố gắng đi đường ngắn nhất nhé!
- Được ạ!
Cả đại đội quay lại mấy trăm mét rồi rẽ về phía dãy núi
xa. Con đường núi lâu ngày không sử dụng cỏ dại đã tràn hết vào mặt đường đầy
những khe, những rãnh được tạo nên từ những mùa mưa trước nên không thể chạy được
tốc độ cao. Gần một tiếng sau thì đến sát chân núi và đó cũng là bờ sông. Ở đoạn
này nó cũng rộng gần bằng đoạn dưới Phú Bài nhưng anh chiến sĩ địa phương khẳng
định là xe đi qua được. Chẳng cần đắn đo Thận phẩy tay:
- Cứ đi đi, nhưng từ từ thôi! Qua từng xe một rồi chờ
nhau mới được đi tiếp!
Hùng “bò liếm” về số Một, cậu thận trọng cho xe bò từng
tý một xuống sông. Quả nhiên sông chỉ sâu hơn mét, nước còn cách cửa lái xe gần
một gang tay. Đợi cho 381 sang hẳn bờ bên kia Thận mới vẫy tay cho 380 sang, rồi
386 và 390 cũng sang hết bờ bên này.
Đường ở bờ bên này cũng chẳng hơn gì bên kia. Toàn những
tay lái lão luyện mà tốc độ vẫn như rùa bò, mất gần một tiếng nữa mới quay ra đến
quốc lộ Một.
Vừa từ đường núi ló lên quốc lộ Một, Trị thất kinh khi thấy
một cái M48 nằm lù lù trước mặt. Bấm vội nút báo gọi nội bộ Trị hét:
- Xe tăng địch! Bắn đi!
Hạnh đang loay hoay quay pháo tìm mục tiêu thì Hùng đã gọi:
- Đừng bắn! Pháo nó quay đằng kia cơ mà!
Đúng vậy, chiếc xe M48 nằm chình ình ngay bên vệ đường
nhưng pháo của nó lại đang quay về phía Huế. Phía sau nó hình như là một căn cứ
quân sự, rào dậu cẩn thận lắm. Trị thở phào và hô:
- Thôi! Đừng bắn!
Cả đại đội đã lên hết trên mặt quốc lộ Một, mấy nòng pháo
đều đã chĩa về phía chiếc M48 nhưng nó vẫn nằm yên. Thận hô:
- Tiếp tục tiến!
Bốn cái xe tăng thận trọng tiến lên đầy cảnh giác. Đến
ngang chiếc M48 Trị cho xe dừng lại, anh nhảy xuống: chiếc xe M48 vẫn đang nổ
máy ình ình. Xe 386 đã áp sát, Thận nhảy xuống đường. Anh vẫy mấy trưởng xe,
hai chiến sĩ bộ đội địa phương và người chỉ huy bộ binh lại, tay chỉ chiếc M48
đang nổ máy anh nói:
- Chắc bọn này vừa mới phá cầu và rút qua đây. Tình thế
này nghĩa là bọn chúng đã hoảng loạn lắm rồi, ta cần tranh thủ thời gian truy
kích càng nhanh càng tốt. Bây giờ thế này: đội hình vẫn giữ như cũ, đoạn nào trống
trải thì chạy thật nhanh, đoạn nào qua phố xá, dân cư thì giảm tốc độ và phải hết
sức cảnh giác. Một đồng chí địa phương tiếp tục ngồi ở xe đi đầu để dẫn đường,
một đồng chí sang xe tôi, nhớ bám chắc vào nhé! Thôi! Về xe chuẩn bị xuất phát!
Lúc Thận đang hội ý thì Trang và mấy chiến sĩ bộ binh đã
kịp chui vào chiếc xe M48. Đã được học qua về xe địch nên Trang vào số, tăng ga
nhẹ một cái chiếc M48 đã chồm lên, cậu vặn vô lăng sang trái, sang phải làm chiếc
xe chuyển hướng theo rất nhẹ nhàng. Một chiến sĩ bộ binh chắc cũng đã võ vẽ lái
xe reo lên:
- Hóa ra lái nó dễ thế à?
- Xe của Mỹ mà! Điều khiển dễ lắm!- Trang nói
có vẻ tự đắc.
- Ông hướng dẫn tôi một tý để tôi lái xem sao?- Vẫn tay bộ
binh ấy hăng hái.
- Được rồi! Đây là chân ga. Đây là bàn đạp hãm. Còn đây
là cần số, chữ L là chậm, chữ H là nhanh, chữ N là số không, chữ R là số lùi. Cứ
đặt cần số vào đúng chữ nào mình chọn rồi tăng ga là nó chạy thôi, còn muốn nó
rẽ bên nào thì vặn vô lăng về bên đó- Đúng lúc đó nghe tiếng Luông gọi, Trang vội
chui ra và ngoái đầu lại dặn- Cứ thế mà lái nhé.
Bốn chiếc xe tăng lại tiếp tục nhằm hướng thành phố Huế
tăng tốc độ. Phía sau chiếc M48 cũng phăm phăm bám theo, lúc đầu nó chạy có phần
chuyệch chọac nhưng càng về sau càng thuần thục.
Trời đã gần trưa, mặt trời càng lúc càng lên cao, nhiệt độ
trong xe lên đến gần bốn mươi độ cùng với làn không khí oi bức làm tăng thêm phần
căng thẳng cho cuộc rượt đuổi những mục tiêu vô hình. Quần áo, mặt mũi người
nào người ấy đầm đìa mồ hôi nhưng không ai để ý vì mọi tinh lực đều dồn vào đôi
mắt đang như dán vào ống kính. Chắc đã gần đến thành phố, nhà cửa dày hơn và đã
ra dáng phố xá hơn. Những đống quần áo rằn ri, giày đen, mũ sắt và súng ống
cũng dày hơn nhưng vẫn không một bóng người.
Trên xe 381 Trị vẫn mở cửa trưởng xe và nhô hẳn đầu ra
ngoài, anh bộ đội địa phương hét vào tai anh:
- Huế rồi đấy!
Trị gật gật đầu, bụng nghĩ: “cũng may có hai người địa
phương dẫn đường”. Đã đến một ngã ba hay ngã tư gì đó, ngay đó là một cái chợ
có biển rõ to “Chợ An Cựu” nhưng cũng không một bóng người. Anh chiến sĩ bộ đội
địa phương lại nhổm người lên hét to:
- Rẽ trái!
Trị bóp công tắc nội bộ bảo Hùng rẽ trái. Thêm khoảng vài
phút nữa thì một cây cầu hiện ra phía trước. Lúc này anh chiến sĩ bộ đội địa
phương đã đứng hẳn dậy, giọng đầy phấn khích:
- Cầu Phú Xuân đấy! Sông Hương đấy!
Trị lại gật gật đầu nhưng còn bụng dạ nào mà ngắm sông với
cầu, mắt anh vẫn phải căng ra để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh. Trên cầu
không một bóng người và xe cộ. Dưới sông cũng không một bóng thuyền bè. Những vọng
gác đầu cầu cũng trống không. Xe 381 rồi tất cả 4 xe của đại đội và chiếc M48
đã tiến vào cầu. Mặt cầu khá rộng nên các xe hình thành đội hình zic- zắc, chiếc
cầu bê tông rung lên từng chập dưới sức nặng của đoàn xe.
Người chiến sĩ bộ đội địa phương lại vỗ vai Trị:
- Kỳ đài kia kìa! Hình như cắm cờ giải phóng rồi?
Quả thật, trên đỉnh cột cờ cao chót vót ở phía bên kia cầu
có một lá cờ giải phóng đang bay phấp phới, lá cờ tuy nhỏ nhưng vẫn nhìn rõ hai
nửa xanh, đỏ và ngôi sao vàng. Thận cũng đã nhìn thấy lá cờ, nhớ lại nhiệm vụ
được giao từ mấy hôm trước anh nhấn công tắc phát:
- 86 gọi 81! Bảo anh em địa phương dẫn đường đánh chiếm
thành Mang Cá!
Vừa nhận điện Trị quay sang ngay người chiến sĩ dẫn đường:
- Dẫn bọn tôi vào thành Mang Cá!
Người chiến sĩ gật đầu ra chừng đã nghe được, anh ta chỉ:
- Cứ đi thẳng!
Đã qua hết cầu sang bên bờ Bắc nhưng thành phố vẫn không
một bóng người. Anh bộ đội địa phương tỏ ra khá thông thạo địa hình nên chỉ vài
phút sau toàn đại đội đã đến trước thành Mang Cá. Cũng chẳng phải bắn phát nào
vì có ai đâu. Mấy ngôi nhà trong thành cửa giả mở toang, giấy má bay trắng sân,
trắng đường.
Huế đã được giải phóng.
Thận cho các xe tản ra thành đội hình sẵn sàng chiến đấu
rồi phát lệnh: tranh thủ ăn trưa. Cái đói bị quên đi suốt từ đêm qua giờ mới
lên tiếng cồn cào trong bụng, nhưng cũng chẳng có gì ăn ngoài lương khô và mấy
bi đông nước.
Ngồi túm tụm trên nóc tháp pháo, Luông vừa trệu trạo nhai
lương khô vừa ấm ức nói:
- Mẹ nó chứ! Giá cái cầu chỗ Phú Bài không bị phá thì chắc
chắn đại đội mình sẽ là người đầu tiên giải phóng Huế chứ còn ai nữa!
- Mình chỉ chậm một tý tẹo thôi, lúc đến cầu mấy thanh gỗ
còn cháy dở cơ mà- Trực phụ họa.
- Tiếc thật! Tớ đã chuẩn bị một lá cờ còn mới để cắm ở Huế
mà lại vào chậm mất một tý! Thế có tức không cơ chứ!- Đến lượt Thọ lên tiếng.
Vẫn ngồi trong ghế lái Trang nói vọng lên dàn hòa:
- Thôi! Miễn là Huế được giải phóng rồi, còn ai vào trước
chả được.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Trang cũng tiếc hùi hụi,
giá cây cầu An Nông không bị phá thì chỉ tầm chín giờ đại đội của cậu đã có mặt
ở đây rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét