5. Chặng cuối hành trình
Ngày
10 tháng ba năm 1975 ta tiến công Buôn Ma Thuột. Cả tiểu đoàn sôi động hẳn lên,
ai cũng háo hức chắc rằng xe tăng sắp được dùng đến sau mấy năm chờ đợi.
Chẳng phải chờ
lâu! Chiều 18 tháng ba tiểu đoàn nhận điện từ lữ đoàn: “Ngày 20 tháng ba đại đội
Bốn sẽ xuất kích, chậm nhất chiều 22 tháng ba có mặt tại đỉnh Động Truồi để sẵn
sàng tham gia tiến công Huế”.
Chiếc xe Vọt tiến
của tiểu đoàn được điều động đi đón số đang lao động cho quân khu về ngay trong
đêm. Số còn lại ở nhà bắt đầu công tác chuẩn bị, dự kiến chiều hôm sau đại đội
Bốn sẽ lên đường.
Nửa đêm, vừa về
đến nhà Thận đã triệu tập toàn bộ cán bộ trong đại đội đến hội ý, chỉ thiếu
chính trị viên phó Lê Xuân Tự đang đi học ngoài lữ đoàn chưa về kịp. Không dài
dòng văn tự anh đi ngay vào vấn đề:
- Nhiệm vụ của
đại đội ta các đồng chí biết cả rồi, tuy nhiên quy định về thời gian của trên
là rất gấp. Vì vậy chúng ta càng xuất phát sớm càng tốt. Tôi dự kiến mọi công tác chuẩn bị phải xong trước 17 giờ
ngày mai, ngay sau đó chúng ta sẽ xuất kích. Bây giờ đề nghị anh Phượng cho biết
về tình trạng kỹ thuật của xe máy, vũ khí thế nào?
Lê Phượng đáp
ngay:
- Báo cáo các đồng
chí! Về tình trạng kỹ thuật xe máy, vũ khí không có vấn đề gì lớn. Tôi đề nghị
ngay sáng mai sẽ cho tất cả các xe ra khỏi lán để nổ máy kiểm tra lần cuối, có
gì khắc phục ngay sau đó mới cho cố định lương thực và khí tài.
- Đồng ý! Thận
quay sang chính trị viên Toàn, anh Toàn có ý kiến gì không?
Vẫn với tác
phong điềm đạm thường ngày Toàn chậm rãi:
- Việc quán triệt
nhiệm vụ của bộ đội ta đã làm thường xuyên nên tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì.
Qua theo dõi tình hình tư tưởng bộ đội thấy rằng anh em đều thông suốt, sẵn
sàng lên đường chiến đấu. Nếu để ý các đồng chí sẽ thấy anh em phấn khởi thế
nào khi được đón từ nơi lao động về. Vì vậy theo tôi cũng không cần thiết phải
tổ chức sinh hoạt đại đội mà cần tập trung cho đơn vị làm công tác chuẩn bị.
Tôi chỉ xin mấy phút động viên anh em khi anh Thận hạ mệnh lệnh hành quân thôi.
- Đồng ý!- Thận
quay sang Trị, Tráng, các đồng chí trung đội trưởng có ý kiến gì không?
- Nhất trí! Cả
Trị và Tráng cùng nói.
Thận ghi vài chữ
vào sổ tay rồi ngẩng lên:
- Vậy thì tôi
xin kết luận, đêm nay cho anh em nghỉ bình thường. Sáng mai sau khi ăn sáng các
trung đội cho người đến nhận một tháng lương thực, thực phẩm và khí tài dự trữ
đưa về các xe, riêng các lái xe ở nhà đưa xe ra khỏi lán và chuẩn bị về mặt kỹ
thuật. Anh Phượng và anh Liên trực tiếp đi kiểm tra từng xe một, sau khi kiểm
tra xong thì mới cho cố định vật chất. Chúng ta chỉ mang theo quân tư trang và
lương thực, thực phẩm, khí tài theo quy định, còn toàn bộ các loại vật chất
khác để nguyên tại chỗ bàn giao cho tiểu đoàn. Nếu các đồng chí không có ý kiến
gì nữa thì ta nghỉ.
Mọi người không
ai có ý kiến gì, Trị và Tráng ra về, ba cán bộ đại đội còn ngồi lại thì thầm
bàn bạc với nhau một lúc nữa mới đi ngủ.
Buổi sáng mùa
Xuân miền sơn cước thật là mát mẻ và yên tĩnh, đám sương mù buổi sớm như vẫn
còn lưu luyến những mái lá, lùm cây chưa chịu rời đi. Bầu không khí yên tĩnh ấy
hôm nay bị phá tan bởi tiếng nổ của bảy cái động cơ hơn 500 mã lực, khói xả kết
cùng sương mù chưa tan thành một làn sương trắng bao phủ cả ngọn đồi nơi đại đội
đóng quân. Sau đó là tiếng gài số kèn kẹt, tiếng xích nghiến ken két. Chỉ một
lát các xe đã được đưa hết ra khỏi lán. Cánh pháo thủ, pháo hai đã tụ tập trước
hai nhà kho để chờ nhận lương thực, thực phẩm, khí tài.
Tiểu đoàn phó Bình
và Độ “còi” đã xuống từ lúc nào, anh bảo Phượng:
- Để cho nhanh
ta chia làm hai tổ, anh cho Liên đi với tôi kiểm tra trung đội Hai, còn anh với
cậu Độ đi kiểm tra trung đội Một. Thế được không?
- Tôi nhất trí!-
Phượng quay sang Liên- Cậu đi với tiểu đoàn phó nhé.
Phượng vẫy Độ
đi cùng, hai anh em rảo bước về phía xe 381.
Ở xe 381 Hùng
đang lúi húi kiểm tra dầu nhờn và nước. Phượng bắt cậu ta vào xe kéo cần lái, đạp
các bàn đạp, nổ máy rồi vào từng số một. Đang nghiêng ngó trên buồng truyền động
thì Hỏa chạy tới, miệng nói không ra hơi:
- Báo cáo đại…đại…
phó! Xe tôi hỏng máy bơm rồi!
Nghe chưa thủng,
Phượng nghiêng đầu:
- Cái gì hỏng?
Hỏa đã đến sát
bên xe, anh rướn cổ lên gào át cả tiếng động cơ xe 381:
- Hỏng máy bơm
nước!
- Được cậu về
xe trước đi! Hùng, tắt máy- Phượng xua xua tay và quay sang Độ- Có vấn đề gì
không Độ?
- Tốt thôi ạ!
Nhưng có lẽ phải điều cho xích căng lên một chút- Độ nói.
Phượng nhảy xuống
xe vẫy Hùng:
- Động cơ thì tốt
nhưng xích hơi chùng, cậu cho điều căng lên nhé!- Dứt lời hai anh em rảo bước về
phía xe 386, Phượng bảo Hỏa:
- Nói cụ thể
xem nào?
- Báo cáo anh!
Sáng nay nổ máy một lúc thì phát hiện nước chảy ra ở lỗ kiểm tra máy bơm nước,
chắc cái “phớt” ngăn nước của máy bơm bị hỏng mất rồi.
- Bây giờ cậu nổ
máy cho tớ xem!
Phượng và Độ
chui vào buồng chiến đấu thu người nhìn vào gầm động cơ. Hỏa nổ máy, một dòng
nước bằng chiếc đũa phun ra như xối, chân dầu càng to nước phun càng mạnh. Anh
quay nhìn Độ, tổ trưởng tổ thợ gật đầu:
- “Phớt” ngăn
nước của máy bơm đã bị hỏng, phải thay máy bơm ngay.
Cả hai chui ra
ngoài, tiểu đoàn phó Bình cũng đã kiểm tra xong trung đội Hai đã về đến nơi,
anh cũng nhất trí phải thay máy bơm. Độ đã xắn tay áo lên, cậu ta nói:
- Theo đúng quy
trình thì phải cẩu động cơ ra nhưng mình thử làm tắt xem có được không?
Nói rồi Độ chui
vào truyền động, cái thân hình còi cọc nằm gọn trên mặt hộp số, một tay cậu đưa
vào khua khoắng chỗ đầu động cơ. Một lúc sau cậu ta ngẩng lên ngúc ngắc đầu:
- Bơm tháo ra rồi nhưng không thể nào đưa ra
ngoài được.
Phượng cũng rúc
vào truyền động xem xét lại, cái thân bơm bị vướng vào các cơ cấu khác nên
không đưa ra được, anh quả quyết:
- Phải cẩu động
cơ ra thôi anh Bình ạ!
- Thế thì bao
giờ mới xuất phát được?- Bình gặng.
- Lúc nào khắc
phục xong thì xuất phát chứ biết làm sao- Phượng trả lời.
- Thế thì tùy
các ông thôi!- Bình nhăn nhó.
Phượng đứng hẳn
lên trên thành xe bảo Liên:
- Cậu đi gọi thằng
Trang mang cẩu xuống đây, Độ chuẩn bị tháo tấm thiết giáp trên buồng truyền động.
Mấy phút sau xe
380 đã có mặt, cái thang cẩu kềnh càng trên buồng truyền động. Vừa chui ra khỏi
buồng lái Trang đã càu nhàu:
- Bây giờ mới cẩu
động cơ thì có mà trưa mai mới xuất phát được.
- Biết rồi! Nói
vừa vừa thôi! Lắp cẩu vào đi, nhanh tý nào hay tý ấy!- Phượng cũng gắt lại.
Liên gọi mấy
thành viên cả hai xe lại lắp cẩu. Trang trèo lên buồng truyền động xe 386 cầm cái máy bơm lên loay hoay xem
xét, cậu ta bỗng reo lên:
- Khoan! Đợi tý
đã! Các anh xem làm thế này được không? Cái máy bơm để nguyên như thế này khá
dày nên khi đưa ra bị vướng, vậy nếu ta tách ra làm đôi đưa nắp bơm ra trước,
đưa thân bơm ra sau thì có thể được đấy!
- Nhưng lúc lắp
vào thì sao?- Bình gặng.
- Thì ta cũng
tách đôi ra, đã tháo được là lắp được. Tất nhiên nó không đúng quy trình cho lắm.
Phượng vẫn kiên
quyết:
- Không bàn cãi
gì nữa, tháo tấm thiết giáp trên đi.
Trang vẫn bướng
bỉnh:
- Anh cứ bình
tĩnh nghe một tý có được không. Bây giờ thế này, tôi xin mười phút để tháo bơm
ra, nếu không được tôi sẽ phục vụ suốt ngày đêm cho các anh.
- Cứ để nó thử
xem sao!- Tiểu đoàn phó Bình xen vào.
Trang xắn tay
áo lên rúc vào truyền động, cái thân hình kềnh càng của cậu choán gần hết mặt hộp
số, tay trái cậu luồn sâu vào khua khoắng dưới thân động cơ. Hàng chục con mắt
chăm chú nhìn vào cái thân hình lúc oằn bên này, lúc vặn bên kia, thời gian
trôi rõ chậm. Mấy phút sau Trang nhổm dậy, trong tay cậu ta là cái nắp bơm.
Trang đưa cho Độ rồi lại chúi xuống, lạch cạch mấy phút rồi đưa nốt cái thân
bơm ra, miệng cậu ta ngoác ra:
- Các anh thấy
chưa? Bây giờ lại lắp thân bơm trước, nắp bơm sau. Chỉ ba mươi phút nữa là
xong.
Bình quay sang
Độ:
- Thế nào Độ?
- Cậu ấy nói
đúng đấy! Làm thế này chỉ ba mươi phút là xong. Chỉ có điều lúc lắp phải bôi
sơn vào mặt “bích” thân bơm trước, để cho hơi khô rồi hãy lắp.
- Thế thì làm
đi, còn chờ gì nữa!
Đúng như Trang
nói, chỉ một mình Độ “còi” loay hoay ba mươi phút đã lắp xong bơm. Quá trưa thì
xe đã nổ máy bình thường, kiểm tra thấy kín như bưng. Cho đến 16 giờ toàn đại đội
đã sẵn sàng. Đại đội trưởng Thận quyết định cho ăn chiều sớm và sẽ xuất phát
đúng như dự định.
17 giờ, toàn đại
đội tập trung nghe phổ biến mệnh lệnh hành quân, tiểu đoàn trưởng Phạm Ngọc Bảng
cũng có mặt. Pháo thủ Dênh tập trung đại đội thành ba hàng ngang rồi mời đại đội
trưởng ra làm việc. Thận trang phục gọn gàng, tay cầm cuốn sổ chạy lại trước tiểu
đoàn trưởng, Bảng khoát tay:
- Anh cứ làm việc
đi!
Bước lên phía
trước hàng quân, Thận dằn giọng:
- Mệnh lệnh
hành quân! Nghỉ!- Sau khi nêu đường, hướng, tốc độ, đội hình, cự ly, giãn cách
hành quân anh chốt lại- Đặc điểm chủ yếu trong đợt hành quân lần này là đường
73 rất hiểm trở, mặt đường hẹp, độ dốc lớn, yêu cầu các đồng chí lái xe và trưởng
xe phải hết sức thận trọng, khi cần thiết trưởng xe phải xuống xe để chỉ huy.
Các đồng chí đã rõ nhiệm vụ chưa?
- Rõ!- Hơn ba
chục lồng ngực trẻ cùng bật ra.
- Mời đồng chí
chính trị viên lên làm việc!- Thận quay về phía Toàn.
Chính trị viên
Vũ Đăng Toàn bước lên phía trước, bộ quần áo Tô Châu không còn mới nhưng vẫn thẳng
nếp như thường lệ, anh trịnh trọng:
- Thưa toàn thể
các đồng chí! Đây chính là thời cơ lớn mà chúng ta đã mong đợi suốt mấy năm
nay. Ngày 10 tháng ba vừa qua chúng ta đã nổ súng tiến công Buôn Ma Thuột, quân
địch đã hoang mang rút chạy khỏi Tây Nguyên. Đại đội chúng ta nhận lệnh lên đường
dịp này có nhiệm vụ giải phóng Huế, tiến tới cùng toàn dân, toàn quân giải
phóng hoàn toàn miền Nam. Thay mặt Ban chỉ huy đại đội và cấp ủy tôi kêu gọi tất
cả các đồng chí trong đơn vị hãy phát huy cao độ tinh thần cách mạng tiến công,
khắc phục mọi khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ, xứng đáng với lòng tin của đồng
bào, của cấp trên.
Một tràng vỗ tay vang lên giòn giã, Thận quay
về phía tiểu đoàn trưởng Bảng:
- Mời thủ trưởng
động viên anh em!
- Chúc toàn thể
anh em lên đường thắng lợi- Bảng xuề xoà- Các cậu cứ đi trước, mai kia tớ cũng
đi mà. Hẹn gặp ở Huế nhé!
Thận quay về
trước hàng quân hô to:
- Từng xe về vị
trí! Chuẩn bị xuất phát!
Thận, Toàn, Phượng
quay lại bắt tay tiểu đoàn trưởng Bảng rồi chạy về xe. Bảy cái động cơ gầm lên
vang động cả rừng chiều. Tiểu đoàn trưởng Bảng còn đứng nhìn theo mãi cho đến
khi chiếc xe cuối cùng đi khuất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét