Thứ Tư, 9 tháng 1, 2019

KHÓC Ở PHNOM PÊNH

Phnom Pênh- ngày 7 đầu năm
Có người lính cựu khóc thầm- Ai hay!

Trong hình ảnh có thể có: mọi người đang đứng, bầu trời, đám mây và ngoài trời

.....
Có bạn hỏi vì sao tôi khóc
Giữa một ngày lễ lớn ở Phnom Penh
Giữa những nụ cười của bao du khách
Giữa những phồn hoa bao bọc quanh mình...?
Vâng! Xin không giấu gì các bạn
Nước mắt người già có nhiều nhặn lắm đâu
Trải cay đắng tưởng như đã cạn
Song vẫn chảy dài theo ký ức thẳm sâu.
Tôi khóc cho những bà mẹ Việt
Mang nặng đẻ đau, đói rét tái tê
Mẹ nhịn ăn để nuôi con khôn lớn
Rồi nó đi, mãi mãi không về!
Tôi khóc cho những người cha Việt
Đã gồng mình qua mấy cuộc chiến tranh
Mong con lớn để dựng xây đất nước
Đâu có ngờ rồi nó cũng bỏ mình!
Tôi khóc cho những cô gái Việt
Tuổi cập kê thầm yêu một chàng trai
Mới kịp cầm tay nói lời hẹn ước
Thành Vọng phu suốt một đời dài!
Tôi khóc cho những chàng trai Việt
Tuổi thanh xuân mười tám, đôi mươi
Bao hoài bão vẫn còn đang phía trước
Mà hôm nay vẫn nằm lại nơi này!
Giữa những cờ hoa và những lời chúc tụng
Tôi ngồi đây, lặng lẽ khóc trước tượng đài
Xin các anh ngậm cười nơi chín suối
Và hãy tin vào một ngày mai!
Phnom Pênh- 07.01.2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét