Mọi
nỗi đau rồi sẽ được thời gian làm cho nguôi ngoai, toàn binh chủng lao vào học
tập, công tác với một khí thế mạnh mẽ chưa từng có. Mọi người sẵn sàng làm việc
ngoài giờ, làm việc ban đêm, làm việc cả chủ nhật để hoàn thành phần việc của
mình có chất lượng nhất, nhanh nhất. Ở các đơn vị thời gian làm việc chủ yếu
dành cho huấn luyện, việc bảo quản trang bị được thực hiện vào ngày nghỉ, giờ
nghỉ. Còn ở các cơ quan Bộ Tư lệnh ngoài việc bám sát chỉ đạo đơn vị thì một công việc rất quan trọng trong chỉ tiêu thi
đua là tập trung biên soạn, hoàn chỉnh các loại tài liệu như trong Hội nghị
tổng kết mười năm xây dựng binh chủng đã đề ra. Trong đó cơ quan tham mưu và cơ
quan kỹ thuật là nặng việc nhất, các sĩ quan của hai cơ quan này nhiều đêm xoay
trần ra viết lách, tranh luận đến khuya. Những tập bản thảo cứ dầy lên hàng ngày,
tiếng máy chữ rào rào mải miết.
Gần đến ngày tổng kết đợt thi đua Bộ
Tư lệnh tổ chức họp Hội đồng khoa học để thông qua tài liệu do các cơ quan biên
soạn. Đến sớm trước giờ họp, nhìn xấp tài liệu mỏng dính của Phòng tham mưu chủ
nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật châm chọc:
- Gớm! Thấy các ông cũng tích cực ra
phết cứ tưởng sẽ thu hoạch được nhiều. Thế mà mấy tháng trời chỉ được có ngần
này thôi ư?
Quả thật so với đống bản thảo của bên
kỹ thuật thì mấy tập tài liệu mỏng teo của tham mưu quá là lép vế. Lật giở mấy
tập bản thảo của kỹ thuật lên xem xét, ngắm nghía một lúc tham mưu phó Ba trả
đũa:
- Cái gì đây? “Sổ tay kỹ thuật xe
tăng” này! “Sửa chữa xe tăng PT76 này”! Thế này mà gọi là biên soạn à? Chỉ có
ngồi mà dịch như thế thì chúng tôi có cả đống- Đặt mấy tập bản thảo của kỹ
thuật xuống, giơ mấy tập bản thảo của mình lên Ba tiếp- Phải như thế này mới
gọi là đề tài khoa học được chứ. Đó là kết tinh của biết bao trí tuệ, mồ hôi và
cả máu nữa đấy các anh ạ!
Chủ nhiệm Nhật có vẻ bí, dù sao thì
tham mưu phó Ba cũng có lý, anh vội chống chế:
- Thế các ông tưởng chúng tôi chỉ có
dịch không à? Cũng phải lao tâm khổ tứ suy nghĩ sao cho phù hợp với điều kiện
thực tế của Việt Nam
đấy chứ- Giở một tập tài liệu ra Nhật chỉ vào mấy trang cuối- Đây nhé! “Bảo
quản trang bị kỹ thuật trong điều kiện khí hậu nhiệt đới gió mùa” này, “sửa
chữa trong điều kiện dã ngoại” này. Những cái này trong bản gốc làm gì có.
Chính ủy Ngọc vừa cùng quyền tư lệnh
Đào vào đến cửa. Thấy hai bên có vẻ “căng” ông dàn hòa:
- Thôi được rồi! Cái cơ bản là chất
lượng chứ số lượng nhiều hay ít, dày hay mỏng chưa nói lên điều gì cả. Mời các
anh ổn định trật tự ta chuẩn bị làm việc.
Hội đồng khoa học của Binh chủng họp
hai ngày liền. Tất cả các tài liệu do các cơ quan biên soạn đều được thông qua.
Kỹ tính như quyền tư lệnh Đào mà suốt hai ngày làm việc cũng chỉ tham gia một
vài ý nhỏ về câu chữ. Khi đã xong xuôi ông mới thốt lên:
- Tốt lắm! Các đồng chí cần tiếp tục
phát huy để hệ thống tài liệu của binh chủng ngày càng hoàn chỉnh. Đó là cái
gốc để xây dựng chính quy, thống nhất trong huấn luyện cũng như bảo quản trang
bị đấy. Tôi đề nghị Binh chủng tặng bằng khen cho cả hai cơ quan về thành tích
này. Nhân đây cũng đề nghị Phòng tham mưu khẩn trương nghiên cứu xây dựng kế
hoạch phát triển lực lượng và hoàn chỉnh biểu biên chế của trung đoàn xe tăng
để chuẩn bị báo cáo với Bộ. Tôi nghĩ rằng sự yên ắng này sẽ không còn lâu nữa
đâu.
Phán đoán của quyền tư lệnh Đào là
chính xác nhưng lại xuất phát từ một hướng khác: từ Lào. Lợi dụng mùa mưa quân
phản động Lào mà nòng cốt là lực lượng đặc biệt của Vàng Pao và lính đánh thuê
Thái Lan đã lấn chiếm Cánh Đồng Chum- Xiêng Khoảng, uy hiếp trực tiếp đến vùng
giải phóng. Để tăng cường lực lượng chiếm lại những vùng đã bị địch chiếm và mở
rộng vùng giải phóng mặt trận Pa-
thét Lào đề nghị ta giúp đỡ, trong đó có lực lượng xe tăng.
Trung đoàn trưởng H02 Lê Xuân Kiệm mới
được bổ nhiệm làm tham mưu phó đề xuất:
- Theo tôi nhiệm vụ này nên giao cho
H02 vì sau đợt công tác vừa qua anh em dưới đó cũng đã quen với địa bàn và cách
đánh ở bên ấy.
Quyết định nhanh chóng được thông qua:
H02 sẽ tổ chức đưa một tiểu đoàn xe tăng sang tham gia chiến dịch. Đoàn vẫn lấy
phiên hiệu là 195 và sẽ do chính ủy Hà Ngọc Võ cùng trung đoàn phó Lê Quang Sỹ
chỉ huy. Quyền tư lệnh Đào thì nói chắc như đinh đóng cột:
- Tôi sẽ đi cùng 195!
***
Cứ tưởng quyền tư lệnh Đào chỉ nói vậy
thôi không ngờ ông đi thật. Cái ý tưởng được trực tiếp chỉ huy một phân đội xe
tăng tham gia chiến đấu, được tận mắt chứng kiến cấp dưới của mình cùng những
con voi thép xông pha trận mạc vẫn âm ỉ trong lòng ông từ ngày ở Đường Chín-
Khe Sanh ra nay lại có dịp bùng lên. Vì vậy khi được Bộ Tổng Tham mưu đồng ý
ông lập tức lên đường.
Khi đoàn 195 đang dừng chân ở Mường
Xén để chuẩn bị theo đường 7 sang Lào thì quyền tư lệnh Đào vượt lên trước. Ông
chỉ trao đổi ngắn gọn với chính ủy Võ và trung đoàn phó Sỹ:
- Tôi sẽ đến Bộ Tư lệnh quân tình
nguyện trước rồi sẽ xuống sở chỉ huy mặt trận làm đại diện xe tăng. Các anh đưa
bộ đội sang đến vị trí tập kết quy định thì báo cáo ngay với tôi và cho bộ đội
khẩn trương chuẩn bị để sẵn sàng tham gia chiến đấu ngay.
Nhìn theo chiếc xe con đang lao vào
màn đêm đen kịt chính ủy Võ lắc đầu:
- Đúng là con người của công việc.
Nhận xét đó của chính ủy Võ thật không
sai. Đến Bộ tư lệnh quân tình nguyện nửa đêm hôm trước thì ngay sáng hôm sau
ông đã đến gặp Tư lệnh để nắm tình hình và đề nghị được đi trinh sát thực địa,
nghiên cứu chiến trường ngay. Vốn cũng là chỗ quen biết cũ nên khi thấy ông Đào
nêu nguyện vọng Tư lệnh quân tình nguyện Việt Nam ôn tồn:
- Việc đâu có đó! Anh mới sang cứ nghỉ
ngơi một hai ngày cho đỡ mệt.
Quyền tư lệnh Đào lắc đầu:
- Báo cáo anh! Hiện tại anh em chúng
tôi đã tập kết ở Mường Xén rồi, chỉ hai ba ngày nữa họ sẽ đến đây. Mục đích của
tôi sang trước để nắm tình hình chung và xác định kế hoạch sử dụng xe tăng. Vì
vậy đề nghị anh cho biết tình hình chung và ý định sử dụng xe tăng của mặt trận
thế nào.
Đã biết tính nhau rồi nên Tư lệnh quân
tình nguyện vào vấn đề ngay:
- Thôi, được rồi! Anh vẫn cứ như ngày
xưa, lúc nào cũng chỉ muốn được việc ngay- Lại gần tấm bản đồ treo trên vách
hang ông cầm lấy cái que chỉ khoa một vòng- Bây giờ tôi sẽ cung cấp cho anh về
tình hình chung mặt trận. Như các anh đã biết, tháng Tám vừa rồi quân phản động
Lào dưới sự chỉ đạo của Mỹ đã mở cuộc hành binh “Cù Kiệt”, dịch ra tiếng Việt
ta là “Rửa Hận”. Mục đích của chúng là lấn chiếm Cánh Đồng Chum- Xiêng Khoảng,
một địa bàn chiến lược có tầm quan trọng cả về chính trị, quân sự và kinh tế
của nước bạn. Về lực lượng chúng sử dụng 44 tiểu đoàn, trong đó lấy lực lượng
đặc biệt của Vàng Pao và lính đánh thuê Thái Lan làm nòng cốt với sự chi viện
không hạn chế của không quân Mỹ. Vì đang là mùa mưa nên ta gặp nhiều khó khăn
và bước đầu chúng đã lấn chiếm được một phần Cánh Đồng Chum. Hiện tại chúng đã
xây dựng vùng này thành một hệ thống phòng thủ khá vững chắc làm bàn đạp chuẩn
bị tiến sâu vào vùng giải phóng, uy hiếp căn cứ cách mạng tại Sầm Nưa. Anh có
hình dung ra ý định và thế trận của địch không?
Quyền tư lệnh Đào gật đầu:
- Có ạ! Anh cứ nói đi, chỗ nào không
rõ tôi sẽ hỏi lại.
Tư lệnh quân tình nguyện tiếp tục:
- Để giành lại khu vực bị lấn chiếm đồng
thời mở rộng vùng giải phóng ta và bạn quyết định mở chiến dịch 139 từ cuối
tháng 10 vừa qua. Dự kiến chiến dịch sẽ chia làm ba đợt. Đợt Một sẽ tiêu diệt
một số cứ điểm tiền tiêu của địch và mở thông Đường Bảy. Đợt Hai sẽ sử dụng lực
lượng mạnh tập trung giải phóng toàn bộ Cánh Đồng Chum. Đợt Ba sẽ tổ chức thọc
sâu vào Sảm Thông- Long Chẹng, căn cứ của bọn phỉ Vàng Pao. Hiện nay đã sắp kết
thúc đợt Một, ta đã tiêu diệt được một số cứ điểm quan trọng trong hệ thống
phòng thủ vòng ngoài của bọn chúng như Phu Nốc Cốc, Cô Luông, Phu Hoi, Bản Son
và quan trọng nhất là đã mở thông đường số Bảy để đưa lực lượng vào.
Quyền tư lệnh Đào gật gù, như vậy là
đoàn 195 của ông sẽ cơ động theo đường Bảy sang Lào và chắc là sẽ được sử dụng
vào đợt Hai của chiến dịch. Ông ngẩng đầu lên rời mắt khỏi cuốn sổ:
- Vậy ý định sử dụng xe tăng của mặt
trận thế nào?
Tư lệnh quân tình nguyện mỉm cười:
- Cứ bình tĩnh đã nào! Nhất định là
phải dùng đến xe tăng của các anh rồi. Bọn tôi định thế này: trong đợt Hai
chiến dịch sẽ sử dụng xe tăng các anh làm lực lượng thọc sâu. Xe tăng cùng với
bộ binh và tạo điều kiện cho bộ binh nhanh chóng tiêu diệt và làm tan rã quân
địch để chiếm lại toàn bộ Cánh Đồng Chum- Xiêng Khoảng. Nhiệm vụ trước mắt là
tiêu diệt Noọng Pẹt- Ông dí đầu que chỉ vào một điểm nằm ở rìa hệ thống phòng
thủ của địch- để mở đường đưa lực lượng của ta vào theo đường số Bốn. Nhiệm vụ
tiếp theo là phát triển theo đường số Bảy và đường số Bốn tạo thành hai gọng
kìm đánh vào trung tâm Cánh Đồng Chum, sau đó sẽ phát triển tiếp về Mường Phần,
Mường Sủi.
Quyền tư lệnh Đào hỏi lại:
- Như vậy là chiến dịch sẽ được tiến
công trên hai hướng: hướng đường Bảy và hướng đường Bốn.
Tư lệnh quân tình nguyện gật đầu xác
nhận:
- Đúng vậy! Trong đó hướng đường Bảy
là hướng chủ yếu, còn hướng đường Bốn sẽ là hướng thứ yếu. Nói chung cả hai
hướng địch đều phòng ngự khá vững chắc, vì vậy đều rất cần đến sức đột kích của
xe tăng.
Quyền tư lệnh Đào mhìn đăm đăm vào tấm
bản đồ suy nghĩ một lát rồi quay về phía tư lệnh quân tình nguyện:
- Báo cáo anh! Chúng tôi hiện chỉ có
một đại đội xe tăng và một đại đội thiết giáp bánh hơi, mỗi thứ có ưu điểm và
nhược điểm riêng. Tuy nhiên qua rút kinh nghiệm từ trận Tà Mây- Làng Vây chúng
tôi đã đúc rút ra một nguyên tắc trong sử dụng xe tăng là phải sử dụng tập
trung trên hướng chủ yếu và mục tiêu chủ yếu. Có như vậy mới phát huy cao nhất
được những ưu điểm và tăng khả năng đột phá của xe tăng. Vì vậy đề nghị anh
nghiên cứu lại, có lẽ ta nên sử dụng tập trung cho hướng chủ yếu thôi.
Tư lệnh quân tình nguyện lắc đầu:
- Không được! Như tôi đã nói ở trên,
cả hai hướng chúng đều tổ chức phòng ngự khá vững chắc nên tôi mới cần đến sự đột
phá của các anh chứ.
Quyền tư lệnh Đào cố bảo vệ ý kiến của
mình:
- Tất nhiên có xe tăng đi cùng thì khả
năng đột phá sẽ cao hơn nhưng theo tôi nếu ta sử dụng tập trung trên hướng
đường Bảy tốc độ tiến công sẽ cao hơn cũng sẽ hỗ trợ được cho hướng kia.
Tư lệnh quân tình nguyện dứt khoát:
- Không dài dòng nữa! Anh muốn làm thế
nào thì làm nhưng trên cả hai hướng chiến dịch đều phải có xe tăng. Đó là mệnh
lệnh đấy!
Biết là không thể tranh luận được với
người chỉ huy cao nhất ở chiến trường này nên sau một lát tính toán quyền tư
lệnh Đào đành chấp nhận:
- Vậy thì tôi sẽ cho biên chế lại hai
đại đội trên thành hai đại đội hỗn hợp để sử dụng trên hai hướng. Như vậy mỗi đại đội sẽ gồm một trung đội xe
tăng và một trung đội xe thiết giáp. Tuy nhiên tôi sẽ ưu tiên hơn cho hướng chủ
yếu. Anh thấy thế có được không?
Tư lệnh quân tình nguyện tươi cười:
- Như thế mới được chứ! Anh cứ thế mà
làm, anh em ở các đơn vị rất mong có xe tăng đấy!
Quyền tư lệnh Đào đứng dạy:
- Nếu anh đã đồng ý vậy thì tôi sẽ
truyền đạt ngay xuống đơn vị để anh em tổ chức lại đội hình. Còn tôi thì xin
phép anh đêm nay tôi sẽ đến sở chỉ huy chiến dịch để nắm tình hình cụ thể.
Tư lệnh quân tình nguyện gật đầu:
- Tôi đồng ý! Anh Hữu tư lệnh chiến
dịch đang ở trên đó. Anh lên đấy và bàn bạc cụ thể với anh ấy về cách sử dụng
sao cho hiệu quả nhất.
Bắt chặt tay người chỉ huy quân tình
nguyện quyền tư lệnh Đào quày quả trở về chỗ của mình. Mặc dù không thật thoải
mái lắm với quyết định đó nhưng ngay lập tức ông viết điện thông báo ý định của
chiến dịch cho đoàn 195, yêu cầu 195 tổ chức lại đội hình và nhờ thông tin của
mặt trận gửi đi trong phiên liên lạc sớm nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét