Trong
lúc đó đại đội 9 đã cơ bản hoàn thành việc đào hầm xe, hầm người và các công
trình phục vụ sinh hoạt. Tiểu đoàn trưởng Tân cũng đã tổ chức cho đội ngũ cán
bộ đi trinh sát đường cơ động xuống Huế và địa bàn xung quanh. Con đường 12 mà
mặt trận định đưa đại đội 9 xuống Huế từ phía tây thực tế là không sử dụng
được. Là con đường nối giữa miền núi và đống bằng nên địa hình mà nó đi qua vô
cùng hiểm trở, hầu như suốt dọc con đường một bên là ta- luy dương cao vút, một
bên là vực sâu thăm thẳm. Do bị bỏ hoang lâu ngày không ai tu sửa, lại thường
xuyên hứng chịu những cơn mưa rừng dai dẳng của miền tây Huế nên nền đường bị
sạt lở nặng nề. Biết là cơ hội để thọc vào Huế sẽ hết sức khó khăn nên Tân
quyết định sẽ chọn địa điểm trú quân lâu dài chờ thời cơ vì chỗ tạm trú hiện
nay quá gần đường tuyến cũng như sân bay cũ. Tuy nhiên địa hình khu vực A Lưới
khá phức tạp, cả hai sườn thung lũng đều bị sông suối bao bọc nên muốn vào trú
quân sát chân các dãy núi A Bia hay Động Ngài đều rất khó khăn, nhất là mùa mưa
sắp đến. Vì vậy anh quyết định sẽ tranh thủ tìm sâu xuống phía nam.
Thực hiện ý định này sáng hôm đó Tân
gọi đại đội trưởng Nghi và hai trung đội trưởng cùng đi. Mới đi được chừng trăm
mét thì nghe tiếng Nghi hét thất thanh:
- B52 cua rồi!
Mấy anh em nhìn lên trời. Trên nền
trời trong xanh không một gơn mây ba vệt khói trắng đang bay thẳng bỗng cua
ngay trên đỉnh đầu các anh. Biết rằng mình sẽ nằm ngoài bãi bom nhưng Tân vẫn
hô:
- Về đơn vị mau!
Bốn anh em cắm đầu chạy, vừa nhào vào
được cái hầm đầu tiên thì những tiếng nổ chát chúa đã dội lại như sấm rền. Đợi
cho tiếng bom lặng hẳn Tân trèo lên nóc tháp pháo quan sát: trận bom B52 đánh
vào ngọn đồi đối diện với chỗ các anh trú quân, cách chỗ các anh chừng gần hai
ki- lô- mét ở góc đông bắc sân bay A Lưới. Cả một vạt rừng non ngả nghiêng, tơi
tả, lửa cháy lem lém trên các cành cây khô. Chỗ đó có một đơn vị bộ binh đã
đứng chân từ lâu, Tân băn khoăn không hiểu anh em bên ấy có thiệt hại nhiều
không? Anh thấy hơi lạ vì mấy hôm nay chủ yếu chúng đánh ở mạn nam sân bay và
đường 12, không hiểu tại sao hôm nay nó lại đánh ra đây. Linh tính của người
chỉ huy mách bảo anh có một cái gì đó không bình thường sắp xảy ra. Tân gọi Nghi
và hai trung đội trưởng lại, anh nói nhỏ:
- Này các ông, hôm nay ta không đi
nữa. Tôi cảm thấy thế nào cũng có chuyện xảy ra.
Tân vừa dứt lời thì đã nghe tiếng đạn
pháo rít trên đầu, cả mấy anh em lại chui vào xe. Trận pháo kích kéo dài hơn
mười phút mới dừng, Tân đoán:
- Khả năng bọn chúng dọn bãi để đổ quân.
Bây giờ các trung đội trưởng về ngay trung đội của mình, lệnh cho xe nào về xe
ấy, tất cả vũ khí trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nếu địch đổ bộ vào vị
trí trú quân mới nổ súng, nếu không thì cứ án binh bất động. Chú ý quần áo phơi
phóng và các đồ dùng phải thu hết vào.
Chỉ khoảng một phút sau bầu trời như
muốn vỡ toác ra bởi một dàn âm thanh cực lớn. Tân và Nghi trèo lên tháp pháo
đứng nhìn. Từ phía đông một đàn máy bay đen đặc xuất hiện. Vượt qua dãy Động
Ngài chúng bắt đầu sà xuống. Đầu tiên là hai chiếc AD6 nghênh ngang lượn qua
lượn lại rồi chúi xuống cắt một loạt bom vào cái vệt loang lổ vừa mới hình
thành. Hai thằng AD6 vừa vọt lên thì hai chiếc trực thăng vũ trang nối đuôi nhau
lượn vòng tròn trên cái vạt rừng đầy chết chóc ấy. Từ trên máy bay những họng
súng khạc lửa, hàng tràng đạn đại liên xối xả như muốn lật tung từng ngọn cỏ,
gốc cây. Sau hai ba vòng chúng nới rộng vòng lượn ra xung quanh và tiếp tục xả
đại liên. Tiếp đến khoảng hai chục chiếc trực thăng hình thành từng tốp ba
chiếc một nối đuôi nhau sà xuống. Sau cùng là hai chiếc “cần cẩu bay” treo lủng
lẳng dưới thân một khẩu pháo và mấy cái bọc hình trụ. Tân bảo nhỏ Nghi:
- Chính xác là chúng đổ quân xuống đấy
rồi, mà lại còn chở theo cả lô cốt bê tông thế kia chắc chúng định chốt giữ lâu
đấy.
Từ phía nam cũng vọng lại tiếng bom
đạn ùng oàng, Nghi nghển cao đầu nhìn, anh thảng thốt kêu lên:
- Nó đổ quân cả ở Bốt Đỏ nữa anh ạ!
Cả hai cùng lặng im suy nghĩ: họ đang
rơi vào một tình thế hiểm nghèo. Triệu chứng này là quân địch sẽ đổ bộ với một
lực lượng khá lớn, có thể chúng âm mưu chiếm lại thung lũng này để triệt phá
lực lượng ta đang đứng chân ở đây chuẩn bị đánh Huế đợt Hai đồng thời ngăn chặn
đường tiếp tế về phía nam. Hiện tại các anh đang nằm giữa vòng vây quân địch,
cả ở phía bắc, phía nam đều có địch.
Từ phía đông bắc những tiếng nổ lại rộ
lên. Đã nghe rõ tiếng pháo và tiếng súng bộ binh của cả ta lẫn địch. Tân bảo:
- Chắc chúng đang đánh vào đơn vị bộ
binh ở đó.
Hai anh em ngồi bệt xuống nóc tháp
pháo, Nghi lo lắng hỏi:
- Bây giờ phải làm thế nào, anh?
Tân nhăn trán ngồi nghĩ một lúc rồi
mới chậm rãi:
- Theo tôi, trong tình thế này ta đành
phải án binh bất động để bảo toàn lực lượng. Trường hợp xấu nhất là bị bọn địch
phát hiện ra hoặc đổ quân ngay xuống đầu thì mới nổ súng. Mà nếu đã vậy thì chỉ
còn cách đánh đến cùng để mở đường máu thoát về phía bắc. Có lẽ ta sẽ phải lùi sát
vào chân núi. Lát nữa anh gọi anh Vĩnh và mấy lái xe đi trinh sát xem có thể
men theo suối này vào sâu trong đó được hay không. Ở đây quá gần sân bay, lại
gần đường tuyến tôi thấy không ổn.
Nghi ngồi trầm ngâm suy nghĩ, anh
mường tượng ra cảnh các anh phải mở đường máu vượt vòng vây quân địch. Quả thật
là khó khăn vì bọn Mỹ đang là người làm chủ trên không, mà cái xe tăng chứ có
phải một chiến sĩ bộ binh đâu. Với một khẩu AK trên tay họ có thể chạy vào
rừng, lẩn vào những gốc cây, mô đất để ẩn nấp còn các anh cứ phải nghễu nghện
chạy trên đường. Dẫu có cao xạ đấy nhưng mười một khẩu 12 ly 7 này ăn thua gì
so với hàng đàn trực thăng vũ trang và hàng lũ máy bay phản lực. Vậy thì đúng
như tiểu đoàn trưởng Tân đã nói: thượng sách là phải nằm im giữ bí mật đến
cùng. Nghĩ đến đây Nghi bảo:
- Thế thì tôi đi ngay bây giờ!
Tân gật đầu, Nghi nhảy phắt xuống xe
rồi hối hả chạy về phía hầm đại đội phó kỹ thuật Vĩnh. Một lát sau đã thấy anh
cùng Vĩnh và Cân đi men theo bờ suối vào phía trong.
***
Hôm nay đến lượt xe 567 đi “cải
thiện”. Từ ngày vào A Lưới tiêu chuẩn gạo đã hạ xuống sáu lạng một ngày, thực
phẩm trên đảm bảo chỉ có muối và mỳ chính, các thứ khác có thì cấp không thì
thôi nên đại đội đã phải tổ chức ăn theo trung đội và cắt phiên nhau ra đi lùng
các loại thực phẩm để bù vào, gọi là đi “cải thiện”. Nói là đi tìm thực phẩm
nhưng chủ yếu là đi kiếm rau rừng, thôi thì “thượng vàng, hạ cám” có gì ăn được
là lính ta khuân về tất. Ven suối thì rau dớn, tàu bay, môn thục, có hôm còn
kiếm được cả cá, cua. Đi sâu vào sát chân núi thì có măng tre, hoa chuối rừng.
Hôm nào may gặp được cái rẫy của bà con hoặc các đơn vị khác bỏ hoang thì làm
một gùi đầy lá khoai lang, lá sắn. Thực ra cũng chẳng ngon lành gì nhưng được
cái là no bụng. Vào đây rồi mới thấy ngoài đường Chín dẫu có khổ nhưng vẫn cứ
là “thiên đường”. Mà nghe nói đến mùa mưa sẽ còn khó khăn hơn nên đại đội cũng
đang có kế hoạch săn tìm thực phẩm để dự trữ.
Tuy nhiên, khi bộ ba Cân, Thắng, Hòa
mới khoác bao tải đi được một quãng thì B52 đến tọa độ. Đã ít nhiều có kinh
nghiệm nên ba anh em bảo nhau: “cứ về là hơn, thằng này thì không biết đâu mà
lần”. Họ vừa chạy về đến xe thì bọn Mỹ bắt đầu đổ quân, trưởng xe Nhã mừng
quýnh:
- May mà các cậu quay về!
Hòa thủng thẳng:
- Có gì mà may?
Nhã thì thầm ra vẻ quan trọng:
- Bọn Mỹ đổ quân xuống đây rồi. Đại
đội lệnh cho tất cả các xe sẵn sàng chiến đấu. Bây giờ Hòa với Thắng lên chuẩn
bị 12 ly 7 đi, còn tớ với Cân sẽ củng cố lại ngụy trang và thu dọn đồ đạc.
Ngước nhìn những ngọn cây tái sinh mới
cao được chừng vài mét Nhã bảo:
- Theo tớ ta lấy dây níu mấy ngọn cây
kia lại với nhau thì kín hơn.
Cân gật đầu đồng ý, cậu chui vào xe
lôi ra cuộn dây thừng kéo xe dưới nước rồi thoăn thoắt trèo lên cây. Hai anh em
chằng néo một lúc thì xong. Ngó sang các xe bên cạnh cũng thấy đang thi nhau
níu các ngọn cây lại chằng buộc. Nhìn những ngọn cây rủ vào nhau che kín chiếc
xe Nhã ưng ý lắm:
- Thế này thì bố thằng OV10 cũng chả
thấy.
Hòa và Thắng đã mở xong áo khẩu 12 ly
7 và lắp lên đó một hòm đạn, các cậu đang kiểm tra lại khung thước ngắm và quay
thử tay tầm, tay hướng. Đúng lúc đó thì đại đội phó kỹ thuật Vĩnh gọi Cân đi
trinh sát đường. Còn lại ba người Nhã phân công:
- Nếu nó đổ quân xuống đầu mình hoặc
tấn công vào đây mới được nổ súng. Thắng vẫn phụ trách khẩu 12 ly 7 nhé. Còn
bây giờ xuống thu dọn bằng hết các thứ vứt vào gầm xe.
Nghi, Vĩnh và Cân vừa đi được một lúc
thì hai chiếc trực thăng nới rộng vòng lượn. Nhìn cái cách bay của nó Nhã vừa
tức vừa phục, lại cũng thấy hơi sờ sợ: đang bay rất nhanh nó có thể đột ngột
dừng lại ngó nghiêng, quan sát rồi lại vụt đi. Có lúc nó quay ngoắt đầu lại như
làm xiếc. Nghi ngờ chỗ nào nó lại xổ ra một tràng đại liên hoặc phóng xuống một
vài quả hỏa tiễn. Đến lúc vòng lượn của nó ra đến tận chỗ đại đội anh đang giấu
quân thì Nhã thật sự bối rối. Hình như nó đã sà thấp hơn, gió từ cánh quạt thổi
ào ào làm những ngọn cây nghiêng ngả dạt vào nhau làm lộ ra những khoảng trống
bên dưới. Thật may các anh đã níu các ngọn cây trên nóc xe lại với nhau nên
không bị ảnh hưởng gì. Liếc sang bên cạnh Nhã thấy Thắng đang rê nòng súng theo
chiếc máy bay, nét mặt cậu ta căng thẳng đến tột độ. Nhã vội nhắc:
- Không được bắn đâu đấy!
Thắng thì thầm:
- Ngon quá anh ạ! Em nhìn rõ cả đầu
thằng lái, chỉ cần một loạt thế nào cũng rơi.
Nhã nhắc lại:
- Tôi cấm đấy! Hòa đâu, lên đây thay
cho Thắng.
Thắng rối rít:
- Thôi được! Em sẽ không bắn đâu. Anh
Hòa cứ ở dưới đấy.
Bên chỗ xe đại đội trưởng Tân cũng
đang hết sức lo lắng. Nhìn thằng trực thăng vũ trang đang nghiêng ngó chẳng
khác gì “quạ vào chuồng lợn” Tân nghĩ: “bây giờ mà nó phát hiện ra thì chỉ còn
cách đánh đến cùng thôi”. Anh biết trên tất cả các xe anh em đều đã ở tư thế
sẵn sàng nhưng anh mong điều đó không xảy ra. Nếu điều đó xảy ra cầm chắc mười
một chiếc xe này sẽ “tiêu” với chúng nó. Thật may, thêm vài vòng lượn nữa hai
chiếc trực thăng vũ trang dông thẳng về phía đông. Mạn chân dãy Động Ngài tiếng
súng vẫn lúc thì rộ lên, lúc lại lặng ngắt. Chắc quân ta đang cầm cự và rút dần
vào trong núi. Phía nam sân bay bom đạn cũng ùng oàng không dứt.
Quá trưa Nghi và Vĩnh mới về đến nơi.
Tân đang ngồi gặm lương khô và nghe đài, anh ra hiệu cho hai người im lặng: bản
tin trưa của đài BBC vừa nhắc đến A Sầu- A Lưới. Hai anh em sà vào ngồi im lắng
nghe. Từ chiếc Li Đo cái giọng nghẹt mũi của phát thanh viên đài BBC đang thẽ
thọt:
“
Sáng nay, ngày 11 tháng 4 năm 1968, liên quân Việt-Mỹ tại Vùng 1 Chiến Thuật
khởi động cuộc hành quân hỗn hợp mang tên Delaware -phía Hoa Kỳ và Lam Sơn 218-
phía VNCH nhằm tảo thanh các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt tại thung lũng A Sầu và
để tái chiếm tiền đồn A Sầu. Lực lượng tham chiến gồm bốn tiểu đoàn thuộc Sư
Ðoàn 1 Bộ Binh Việt Nam cộng hòa và hai lữ đoàn thuộc Quân Ðoàn 24 Hoa Kỳ. Lực
lượng này đã đã triển khai đội hình trên một khu vực 60 cây số vuông. Giao
tranh đang diễn ra quyết liệt giữa liên quân với các đơn vị cộng sản Bắc Việt.
Xin nói thêm
để quý vị thính giả được rõ: thung lũng A Sầu, địa dư chí tỉnh Thừa Thiên ghi là An
Hậu cách biên giới Việt Lào không quá 10 km, cách thành phố Huế hơn 40 km về
phía tây. Địa thế tại vùng này rất hiểm trở, mây mù bao phủ quanh năm, hạn chế
tầm quan sát của phi cơ khi muốn thám sát trục lộ chuyển quân và vũ khí của Cộng
quân. Năm 1966, Bắc Việt đã đánh chiếm thung lũng này sau khi tấn công tiền đồn
biên phòng của Lực lượng đặc biệt Việt-Mỹ tại đây. Do không đủ quân số để chiếm
lại đồn này, nên Bộ Tư lệnh Hoa Kỳ tại Vùng 1 và Bộ Tư lệnh Quân Ðoàn 1 Việt
Nam Cộng Hòa đã cho các đơn vị trú phòng triệt thoái. Sau đó, Cộng quân đã khởi
sự xây dựng căn cứ địa để tập trung các đơn vị Cộng Sản từ Bắc xâm nhập vào khu
vực phía tây tỉnh Thừa Thiên.
Diễn
biến chi tiết chiến sự chúng tôi sẽ chuyển đến quý vị thính giả trong các bản tin
tiếp theo. Xin kính mời quý vị theo dõi”
Bản tin chuyển sang các tin tức khác.
Cả ba ngồi trầm ngâm không ai nói gì. Tiểu đoàn trưởng Tân là người đầu tiên
phá vỡ sự im lặng:
- Như vậy không chỉ có hai điểm chúng
đổ quân mà ta nhìn thấy đâu, chắc chắn là chúng đã đổ xuống tất cả những vị trí
quan trọng ở thung lũng này rồi. Kết quả trinh sát của các ông thế nào?
Nghi ngập ngừng:
- Có thể đi được vào sát chân núi
nhưng khá là khó khăn.
Tân gặng:
- Cụ thể hơn xem nào!
Vĩnh nhỏ nhẹ:
- Chúng tôi đã xem xét kỹ, việc đi
theo bờ suối là không thể, chỉ còn cách đi theo lòng suối nhưng ngặt cái là rất
nhiều đá. Không cẩn thận sẽ bị đội bụng hoặc trật xích.
Tân quả quyết:
- Nó đổ quân như vậy dứt khoát là
không nằm đây được, nhất định phải đi vào sâu hơn. Nếu chỉ có vậy thì chiều nay
huy động tất cả đơn vị đi dọn đá để tối nay di chuyển. Các anh thấy thế có được
không?
Có lẽ cũng chẳng còn cách nào nên hai
cán bộ đại đội gật đầu:
- Được ạ!
Tân quyết định:
- Thế thì ăn trưa rồi đi nghỉ một lát.
Hôm nay không nấu nướng gì được, ăn lương khô thôi.
Suốt buổi chiều phá đá mở đường và một
đêm trầy trật đại đội 9 đã di chuyển vào sát chân dãy A Bia. Ở đây địa hình rất
dốc lại nhiều đá nên các xe phải giấu tạm ngay bên bờ suối. Nhìn mười một cái
xe tăng nằm rải rác theo bờ suối tiểu đoàn trưởng Tân thấy lo lo: “nếu cứ thế
này kéo dài đến mùa mưa thì không ổn, nước lũ dâng lên thì biết chạy đi đâu?
Dứt khoát sẽ phải tìm chỗ khác để trú quân ổn định, lâu dài”. Nhưng trước mắt
thì cứ phải nín thở nằm im ở đây đã.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét