Lúc
đi, lúc chạy gằn nên khoảng năm giờ chiều toán trinh sát của Tịnh đã về đến đơn
vị. Rừng chiều đầu xuân đã sâm sẩm tối, từng đám sương mù đã bảng lảng len lỏi
khắp các khoảng trống trong rừng. Ngay lập tức Tịnh mời ban chỉ huy đến thông
báo tình hình nhiệm vụ. Khi được biết ở nhà đã tiến hành đầy đủ các mặt công
tác chuẩn bị và đã nấu cơm xong anh ra lệnh:
- Ngay bây giờ các trung đội về cho bộ
đội ăn cơm, mười bảy giờ ba mươi cho xe ra xếp thành đội hình hành quân. Thứ tự
hành quân: tôi sẽ đi đầu, sau đó đến trung đội 1, trung đội 2, cuối cùng là đồng
chí chính trị viên. Tổ hậu cần, kỹ thuật chia ra đi với các xe, đại đội phó kỹ
thuật đi xe cuối. Cho tất cả pháo thủ dự bị lên xe đảm nhiệm bắn 12 ly 7, mỗi
xe mang thêm mấy thùng đạn của khẩu này. Các đồng chí còn hỏi gì nữa không?-
Thấy không ai có biểu hiện gì anh kết luận luôn- Vậy thì các đồng chí về triển
khai ngay.
Đúng mười bảy giờ ba mươi toàn bộ đại
đội đã xếp thành đội hình hành quân, những chiếc xe tăng đã được ngụy trang đầy
cành lá. Tịnh tập hợp bộ đội thành ba hàng ngang rồi dõng dạc:
- Mệnh lệnh hành quân!- Toàn đại đội
thu chân đứng nghiêm lại, liếc qua đội hình Tịnh tiếp- Nghỉ! Ngay sau đây chúng
ta sẽ hành quân về Lao Bảo để tham gia đánh địch đổ bộ đường không. Nhiệm vụ
chiến đấu các trung đội trưởng đã nhận tại thực địa, các đồng chí cần tranh thủ
thông báo cho anh em trong trung đội. Đường hành quân dài 18 ki- lô- mét, có
nhiều đoạn khó đi, nhiều cầu bị phá hỏng phải đi ngầm. Đặc điểm đường hành quân
các đồng chí đi trinh sát đã rõ phải hướng dẫn cho anh em khác. Trên đường hành
quân có thể bị không quân địch ngăn chặn. Do yêu cầu nhiệm vụ nên chúng ta sẽ
phải cơ động với tốc độ cao nhất. Tôi quy định một số điểm sau: Một, nếu bị
không quân địch ngăn chặn các xạ thủ 12 ly 7 sẽ lên đánh trả. Hai, khi đi qua
ngầm xe trước qua rồi phải đợi xe sau qua rồi mới đi tiếp. Ba, trên đường hành
quân xe nào hỏng hóc ở lại tự khắc phục cùng tổ kỹ thuật, khắc phục xong đuổi
theo đội hình. Bốn, khi đến vị trí tạm dừng nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, sẵn
sàng đợi lệnh. Nhiệm vụ như thế các đồng chí rõ cả chưa?
Hơn ba chục lồng ngực trẻ đồng thanh:
- Rõ!
Quay lại phía chính trị viên Tịnh hỏi
nhỏ điều gì đấy rồi anh quay lại:
- Sau đây các đồng chí về tranh thủ
trao đổi về nhiệm vụ và tình hình đường sá, năm phút nữa sẽ xuất phát.
Đúng năm phút sau Tịnh đứng hẳn lên
đỉnh tháp pháo nhìn bao quát cả đội hình rồi anh lệnh cho lái xe:
- Nổ máy!
Tám cái động cơ cùng gầm lên phá tan
sự yên tĩnh của rừng chiều. Khói xả phụt lên phần phật xộc vào mũi mùi hăng
hăng quen thuộc. Tịnh xiết chặt ống nói gằn giọng:
- Tiến!
Chiếc xe rùng mình chuyển động, xích
xe nghiến ken két nghe ghê cả răng. Chỉ chưa đầy mười phút sau toàn đội hình đã
ra đến đường Chín. Tịnh ra lệnh cho đại đội tăng tốc độ.
Đoạn đường Chín này đã được tu sửa lại
hồi đánh Huội San và Làng Vây nên tương đối tốt, chỉ có mấy cái ngầm là phải
cảnh giác. Tuy nhiên do đã quy định xe trước qua phải chờ xe sau lên mới được
đi nên một vài trường hợp bị lầy đã được khắc phục ngay. Nhìn đội hình hành
quân khá nhanh Tịnh có vẻ hài lòng, anh ước tính chỉ khoảng mười chín giờ là có
thể đến vị trí quy định.
Đang căng mắt quan sát đường dưới ánh
đèn ngầm Tịnh chợt giật mình vì thấy tất cả bừng sáng như ban ngày. Ngẩng đầu
lên nhìn anh thấy hai quả pháo sáng đang treo lơ lửng ngay đỉnh đầu. Biết là
máy bay địch đã đến trinh sát, ngăn chặn nên Tịnh xiết chặt ống nói rồi bóp
phát:
- 06 chú ý! Tăng tốc độ, giãn cự ly,
dùng 12 ly 7 sẵn sàng đánh máy bay! 47!- Quay sang bên canh anh hỏi pháo thủ dự
bị- Súng đạn sẵn sàng chưa? Nó sà thấp rồi hãy bắn nhé!
Pháo thủ dự bị không nói gì chỉ gật
mạnh đầu, tay vẫn lăm lăm nắm vào cần cò sẵn sàng nhả đạn. Bóp công tắc nội bộ
Tịnh hô:
- Lái xe tăng tốc độ!
Đã được đi trinh sát ban ngày, giờ lại
có pháo sáng soi đường nên lái xe của Tịnh rất tự tin tăng tốc độ. Chừng như đã
phát hiện được một đoàn xe đang chuyển động dưới đường Chín hai chiếc máy bay
đang thu hẹp vòng lượn rồi nối đuôi nhau sà xuống bắn đại liên. Lập tức tám
khẩu 12 ly 7 cùng nhả đạn. Có vẻ như bị đánh vỗ mặt bất ngờ hai chiếc máy bay
vội vọt lên, những tràng đạn đại liên bị mất hướng xả lung tung vào rừng.
Bắn thêm hai quả pháo sáng và lượn
quanh vài vòng nữa hai chiếc máy bay lại lao xuống và xả đạn. Dưới này tám khẩu
12 ly 7 cũng đồng loạt bắn lên. Hai luồng đạn từ trên trời bắn xuống và từ dưới
đất bắn lên như đan vào nhau dệt thành một tấm lưới lửa. Vì không thể hạ thấp
độ cao nên hàng thùng đạn đã xả xuống nhưng chẳng có viên nào trúng vào đội
hình. Có vẻ như bất lực trước những vật lạ đang lì lợm chuyển động trên đường
hai chiếc máy bay lao xuống cắt một loạt bom rồi cút thẳng. Cũng giống như số
phận những tràng đạn lúc trước, bốn quả bom chỉ để lại bốn đám lửa trong rừng
cách mặt đường hàng trăm mét.
Biết rằng chỉ cần chạy thêm một chút
nữa chắc chắn thằng AC130 sẽ mò ra và như thế sẽ khá phiền phức nên Tịnh giục
các xe tiếp tục giữ vừng tốc độ. Vì vậy khoảng mười chín giờ toàn đại đội đã
đến Bản Pha. Phái viên Hồng ra đứng giữa
đường đánh tín hiệu dừng xe. Tịnh vội lên đài:
- 06 chú ý! Nhanh chóng dồn đội hình
lên, tìm địa hình có lợi giấu xe!
Lái xe của Tịnh đã dạt sát vào lề
đường, anh nhảy xuống bắt tay Hồng. Hồng nói to át cả tiếng động cơ:
- Cho đại đội tạm dừng ở đây, củng cố
xe pháo sẵn sàng đợi lệnh.
Tịnh cũng gào lên:
- Rõ!
Chỉ ít phút sau tám chiếc xe đã được
giấu mình kín đáo dưới những lùm cây bên đường. Tịnh gọi chính trị viên và các
trung đội trưởng lên để thống nhất thêm một lần nữa phương án đánh địch.
***
Ngay sau khi toán trinh sát của đại
đội 6 đi khỏi quyền tư lệnh Đào đã gọi Phúc và Hồng cùng đi kiểm tra lại vị trí
triển khai của hai trung đội bất chấp lời khuyên của người tiểu đoàn trưởng bộ
binh. Ông chỉ hứa sau khi xong việc sẽ vào chỗ anh ta để ăn chiều.
Ba thày trò rời vị trí chỉ huy xuống
đường Chín rồi đi vào khu vực sân bay. Những đám lửa từ trận bom B52 đã tắt gần
hết chỉ để lại một bãi đất loang lổ tàn tro. Vượt qua bãi cỏ cháy ba thầy trò
tiến dần vào bãi bom B52. Đã có lần suýt chết vì B52 “đấm lưng” hôm đi trinh
sát Tà Cơn nhưng hôm nay ông Đào mới có dịp quan sát kỹ và gần “tác phẩm” của
những siêu pháo đài bay không lực Hoa Kỳ đến thế. Trên một vệt dài gần ba ki-
lô- mét, rộng chừng một ki- lô- mét hàng trăm hố bom lớn nhỏ nằm san sát nhau
đang còn bốc mùi khét lẹt. Đất đá bị đào bới, xới lộn, quăng quật ngổn ngang
lẫn với cành cây, và những mảnh kim loại sắc lẻm còn nóng rãy. Tận mắt chứng
kiến sức hủy diệt của bom đạn Mỹ ông Đào một lần nữa tự nhủ: “đánh nhau với
thằng này không thể dàn hàng ngang mà đọ sức với chúng, cần thiết và phải tìm
ra những cách đánh riêng để khắc chế cái mạnh của chúng, vô hiệu hóa sức mạnh
của bom đạn. Và ngày hôm nay, nếu chúng đổ xuống đây chúng sẽ được các chiến sĩ
của ông đón tiếp rất thịnh soạn với những bàn tiệc đã bày sẵn”. Càng suy nghĩ
ông càng thấy việc sử dụng xe tăng đánh địch đổ bộ đường không là hoàn toàn có
thể và chắc chắn sẽ đạt hiệu suất cao. Và lũ “kỵ binh bay” thiện chiến nhất của
quân lực Hoa Kỳ chắc chắn sẽ gãy cánh. Nếu trận đánh này thành công một hình
thức tác chiến mới của xe tăng sẽ ra đời và được khẳng định. Dòng suy tưởng của
ông chỉ bị cắt ngang khi Phúc đến gần:
- Báo cáo tư lệnh! Có một khó khăn là
khi xung phong phải vượt qua bãi bom B52 này thì tốc độ rất chậm.
Chăm chú nhìn một lượt quanh bãi bom
quyền tư lệnh Đào hỏi lại:
- Nhưng mà vẫn vượt qua được chứ gì?
Phúc gật đầu:
- Với khoảng cách các hố bom như thế
này trong điều kiện bình thường chắc chắn anh em lái xe của ta sẽ vượt qua
không mấy khó khăn. Tuy nhiên trong điều kiện chiến đấu phải lái kính thì sẽ
phải rất cẩn thận, nếu không sẽ bị sa xuống hố bom ngay.
Hồng xen vào:
- Nói chung là vượt qua được nhưng
chắc chắn là tốc độ xung phong sẽ chậm.
Quyền tư lệnh Đào lắc đầu:
- Thế thì không sao! Khi nào đại đội 6
đến các anh nhắc anh em chú ý hơn là được.
Bữa cơm chiều của tiểu đoàn bộ binh
chiêu đãi quyền tư lệnh binh chủng Thiết giáp và phái viên mặt trận khá thịnh
soạn. Ngoài món thịt nai còn có cá rán, canh chua cá lóc nấu với lá bứa. Nhìn
mâm cơm đầy ụ thức ăn quyền tư lệnh Đào bảo tiểu đoàn trưởng:
- Này! Đồng chí không định bắt anh em
nhịn để đãi chúng tôi đấy chứ?
Tiểu đoàn trưởng cười bẽn lẽn:
- Không đâu ạ! Cái bãi cỏ tranh cháy
này ban đêm bọn hươu nai hay ra ăn tro nên thỉnh thoảng chúng tôi bắn được một
con. Còn ngay cạnh đây là sông Sê Pôn nhiều cá lắm nên hôm nào chúng tôi cũng
có cá tươi ăn. Không tin thủ trưởng cứ xuống các đại đội mà xem.
Phái viên mặt trận xen vào:
- Đời lính chiến trường khổ là chính
nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc lên tiên anh ạ!
Quyền tư lệnh Đào ngồi xuống bên mâm
cơm vui vẻ:
- Vậy thì không khách sáo gì nữa! Ăn
nhanh rồi còn chuẩn bị đón tiếp các vị khách “kỵ binh bay” Hoa Kỳ chứ.
Bữa ăn thật là vui vẻ. Đúng là từ hôm
vào chiến trường đến nay quyền tư lệnh Đào mới được ăn một bữa cơm ngon. Ông
thầm thán phục nhưng người lính còn rất trẻ nhưng đã dạn dày bom đạn. Trong
những hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, ác liệt của chiến trường họ vẫn tìm ra cách để
tồn tại và đánh thắng. Nhưng vui nhất có lẽ là tiểu đoàn trưởng bộ binh. Chính
đơn vị các anh tuần trước mới bị bọn “kỵ binh bay” bất ngờ đổ bộ đánh úp vào
sau lưng phải mở đường máu để rút nhưng cũng bị tổn thất kha khá. Còn hôm nay
với sự chi viện của xe tăng chắc chắn các anh sẽ trả được món nợ đó.
Ăn cơm xong quyền tư lệnh Đào kéo Phúc
và Hồng lên ngay sở chỉ huy, còn tiểu đoàn bộ binh cũng điều một đại đội ra khu
vực cột mốc biên giới để sẵn sàng bắt liên lạc với xe tăng. Khi Hồng về báo cáo
đại đội 6 đã có mặt đủ tại vị trí tạm dừng quyền tư lệnh Đào phấn khởi lắm. Ông
chắc mẩm đây sẽ lại là một trận thắng và yên tâm dựa lưng vào thành hầm lim dim
mắt tĩnh tâm sau khi dặn Phúc chú ý theo dõi mọi động tĩnh của địch.
Nhưng rồi suốt đêm cho tới sáng, rồi
từ sáng tới chiều hôm sau chỉ thấy một đợt bom B52 và mấy loạt pháo từ đâu
không rõ bắn tới mà tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chiếc trực thăng nào.
Quyền tư lệnh Đào hết đứng lên, ngồi xuống lại trèo ra khỏi hầm đi đi, lại lại hậm
hực như con hổ bị nhốt trong cũi, nét mặt lúc nào cũng khó đăm đăm. Còn đại đội
6 cũng được một ngày chờ đợi căng thẳng, bữa trưa không dám nấu chỉ ăn lương
khô với nước sông Sê Pôn, không một ai dám rời vị trí.
Đến chiều tối thì có điện từ mặt trận
xuống lệnh cho rút quân về vì địch sẽ không đổ bộ xuống Lao Bảo nữa. Quyền tư
lệnh Đào lẳng lặng không nói gì cho đến lúc về đến sở chỉ huy mặt trận.
***
Mấy hôm sau Bộ tư lệnh mặt trận tổ
chức hội nghị triển khai nhiệm vụ tổng tiến công đợt Hai. Sau khi thông báo
tinh thần nghị quyết của Bộ chính trị và Quân ủy trung ương tư lệnh mặt trận cao
giọng:
- Trong thời gian vừa qua mặt trận
Đường Chín- Khe Sanh của chúng ta đã hoàn thành tương đối tốt nhiệm vụ nghi
binh, thu hút và giam chân quân địch, tạo điều kiện cho các chiến trường toàn
miền Nam
tiến công và nổi dậy. Chúng ta đã giam chân được một lực lượng lớn quân địch ở
đây và vừa rồi đã buộc địch phải đưa sư đoàn không vận số 1, đơn vị thiện chiến
nhất của quân lực Hoa Kỳ ra giải tỏa. Về phía ta, do địch thay đổi thủ đoạn đối
phó và tăng cường hỏa lực không quân, pháo binh tầm xa nên cũng gặp một số khó
khăn. Hầu hết các đơn vị của ta quân số đã bị hao hụt khá nhiều, lương thực,
đạn dược cũng thiếu nên không đồng thời tổ chức vây lấn Tà Cơn và đánh địch
giải tỏa được. Tuy nhiên, Bộ vẫn xác định nhiệm vụ của mặt trận chúng ta trong
thời gian tới vẫn là tiếp tục vây hãm Khe Sanh, kìm giữ và tiêu diệt địch ở đây
để tạo điều kiện cho các chiến trường khác thực hiện đợt Hai cuộc tổng tiến công.
Để tăng cường lực lượng cho mặt trận chúng ta Bộ đã quyết định tăng cường sư
đoàn B08 vào Đường Chín- Khe Sanh- Ông quay lại cầm cái thước chỉ lên tấm bản
đồ lớn đang treo phía sau và dằn từng tiếng- Chủ trương của mặt trận như sau:
Một, sử dụng B08 ở phía đông, cắt đứt đường Chín từ Rào Quán đến Ku Bốc để tiếp
tục cô lập Khe Sanh và đánh địch ứng cứu giải tỏa đường bộ. Hai, củng cố thế
trận vây lấn Tà Cơn, tăng cường sử dụng các đội bắn tỉa để diệt địch. Ba, tăng
cường pháo kích vào sân bay Tà Cơn để cô lập Khe Sanh về đường không. Bốn là
tích cực, chủ động tiêu diệt địch ứng cứu, giải tỏa bằng trực thăng. Tuy nhiên,
do những khó khăn như đã nêu trên nên sẽ chủ yếu là hoạt động nhỏ, đánh địch
ngoài công sự là chính, đánh liên tục nhưng có trọng điểm, vừa đánh vừa củng cố
lực lượng để chờ thời cơ đánh lớn. Còn bây giờ mời các đồng chí giải lao mười
lăm phút, sau đó ta sẽ thảo luận các biện pháp cụ thể để thực hiện chủ trương
trên.
Nghe đến đây quyền tư lệnh Đào thấy
hơi nản: như vậy có thể nói trong thời gian trước mắt xe tăng của ông sẽ rất
khó có cơ hội được tham gia. Ông ngồi thần ra chẳng thiết tham gia vào những
câu chuyện tếu táo của những người xung quanh. Chỉ đến lúc tham mưu trưởng mặt
trận cùng đại diện các quân binh chủng đứng vây xung quanh ông mới ngẩng lên
cười mà như mếu. Nhìn vẻ mặt quyền tư lệnh Đào tham mưu trưởng mặt trận tỏ ra
thông cảm:
- Bày sẵn tiệc mà khách không đến nên
tiệc bị ế hả- Nháy mắt với mấy người xung quanh ông tiếp- Hình như bọn kỵ binh
bay” nó sợ “vía” tay Đào này thì phải. Tin tức tình báo cho biết chắc chắn nó
sẽ đổ quân xuống Lao Bảo mà khi thấy tay này xuất hiện ở đấy một cái là chúng
hủy bỏ kế hoạch ngay. Các cậu thấy có đúng thế không?
Mấy cái miệng cùng hùa vào trêu chọc,
quyền tư lệnh Đào chẳng biết đối đáp làm sao đành bấm bụng cười trừ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét