Người muốn lưu danh sử sách
Nên mới mượn đá xây đền
Đá cứ tưởng mình vĩnh cửu
Ngạo nghễ cười với thời gian
Rồi một hạt cây rơi xuống
Nảy mầm, trổ rễ, xanh tươi
Chẳng mấy rễ cây trùm đá
Cây vươn thẳng mãi lên trời
Cây lại tưởng mình sống mãi
Ngờ đâu rụng lá, khô cành...
Hóa ra chẳng gì vĩnh cửu
Tất cả- quỳ trước THỜI GIAN!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét