Quê em lúa mượt đồng dào dạt
Quê anh ngô bãi phủ kín bờ
Chung một dòng sông, chung bến nước
Đôi quê thầm nhắc những hẹn hò
Những tháng năm dài đi đánh giặc
Anh vẫn nhớ về một dòng sông
Ở đó trời xanh in đáy nước
Ở đó quê mình trải mênh mông
Ở đó rặng tre xanh bát ngát
Bám đất làng hát mãi niềm vui
Ở đó đăm đăm bao đôi mắt
Nhìn theo, xao xuyến bước chân người
Nghìn dặm xa xôi anh thầm ước
Ngày trở về gặp lại quê hương
Những đêm vào trận anh thao thức
Biết đến bao giờ có người thương?
Ngày tháng chiến trường trôi đi mãi
Mùa nắng, mùa mưa cứ nối nhau
Đông qua Xuân đén bao lần nhỉ
Biết nói cùng ai- chỉ một câu?
Anh vẫn nghĩ rằng đi cứu nước
Làm sao chẳng có những gian nan
Nhưng sẽ tràn trề niềm hạnh phúc
Nếu có người yêu ở trong tim
Ngày anh về lại bến sông xưa
Mấy năm vẫn những chuyến đò đưa
Vẫn mượt đồng xanh tươi ngô lúa
Bờ thương vẫn vẳng tiếng ai hò
Anh đứng bâng khuâng và tự nhủ
Đôi bờ soi bóng một dòng sông
Mà anh vẫn cứ như bên lở
Chẳng chút phù sa- chưa ai thương?
Hỡi người con gái bao xa lạ
Em như người đẹp ở trong tranh
Bỗng bừng tỉnh dậy và hôm ấy
Em bước vào đời- vào tim anh.
x
Anh chưa kịp hiểu- điều gì đến?
Chỉ thấy bồi hồi nhớ bóng ai
Chưa gặp một lần lòng đã ước
Cùng em sánh bước tới tương lai
Cứ mỗi chiều về anh muốn gọi
Ơi người con gái của quê hương
Phải chăng đôi mắt đăm đăm ấy
Đã hướng về anh đầy yêu thương.
x
Anh đến bên em một chiều Xuân
Rồi bờ bên ấy thành quê anh
Hai quê vẫn một dòng một bến
Ngô lúa trải dài bát ngát xanh
Chỉ có khác là từ hôm ấy
Anh đi trong ánh mắt của em
Dù xa vạn dặm em thương nhỉ
Vẫn thấy đăm đăm đôi mắt huyền.
RTMN- 1976
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét